Đọc truyện [ĐM/CONVERT] Như thế nào dùng ốm yếu chi thân công lược mục tiêu - Chương 2 - TG1: Gian khổ trên điện thoại, cập nhật hằng ngày. Hận về hận, hắn Lâm Tiêu Dương thật đúng là không thể đem 007 từ trong đầu
'Hoàng Hậu Tái Hôn' - tiểu thuyết Hàn cực hot, từng phá kỉ lục view sẽ thành phim, fan nô nức casting vai chính. Remarried Empress của tác giả Alpha Tart được chuyển thể thành phim, hoàng hậu Navier trong lòng cộng đồng mạng là Soo Ae.
Chung Hán Lương - Lý Tiểu Nhiễm tái hợp bộ phim "Đời này có em" Á hậu Hoàng Thùy bất ngờ ngồi ghế nóng Hoa hậu Siêu Quốc gia Việt Nam. Điều hành giá phải tập trung "đánh trúng huyệt, không dàn trải"
Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ. 7.5/10. 40.1K. Tác giả: Cố Tranh. Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Cổ Đại, Truyện Sủng, Nữ Phụ. Nguồn: sstruyen. Trạng thái: Đang ra. [Tác giả Cố Tranh] Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ của tác giả Cố Tranh.
Chia ѕẻ ᴠới báo chí, Hoàng Oanh thừa nhận haу để tình cảm ᴠượt qua lý trí. Năm 18 tuổi, nữ diễn ᴠiên lần đầu ᴠấp ngã trong tình уêu. "Năm 20 tuổi Oanh ước gì mình biết tình уêu nam nữ không phải là tất cả, chia taу không phải điều đau khổ nhất trên đời
Fast Money. Tên Remarried Empress - Hoàng hậu tái hôn. Tác giả Alpha Tart Thể loại Fantasy, Drama, Romance, Hystorial. Rating [K+] Link thảo luận đóng góp ý kiến Các tác phẩm dịch của Yúan Nội dung Navier là một Hoàng hậu hoàn hảo. Thế nhưng, điều Hoàng đế muốn ở nàng không phải một người đồng sự, mà là một người vợ. Vậy nên, Ngài bỏ mặc Hoàng hậu để có thể ở bên nữ nô lệ của Ngài. Mọi thứ đáng ra vẫn ổn, cho tới khi Navier biết được rằng, Hoàng đế sẽ đưa nữ nô lệ ấy lên ngôi Hoàng hậu. Sau nhiều khổ đau, Navier quyết định tái hôn với vị Hoàng đế của nước láng giềng. Diệp và Thạch Lam thích bài này. Chỉnh sửa cuối 10 Tháng hai 2022 Chương 1 Ta sắp bị truất ngôi Nữ hoàng. "Ta chấp nhận ly hôn." Thốt ra lời nói ấy với một nụ cười nhạt, có lẽ từ trước tới nay, ta là người duy nhất làm được như vậy vậy. Sovieshu nhìn xuống ta, với cái nhìn phần thì nhẹ nhõm nhưng cũng lại xen lẫn phần tiếc nuối. Cái nhìn ấy là giả tạo, hay là lời chân thành? Cho tới lúc này đây, ta vẫn luôn là người đồng sự tuyệt vời và cũng là một Nữ hoàng hoàn hảo. Chúng ta thậm chí còn chẳng cãi nhau tới một lời – đó là cho tới khi Ngài mang cô gái ấy tới đây. Ngài gạt ta sang một bên để được ở cạnh tình nhân của Ngài, nhưng cuối cùng, Ngài vẫn giả bộ như một người đàn ông tử tế và một Hoàng đế anh minh. Ta phải rời bỏ ngôi vị Nữ hoàng dưới sự chứng kiến của gia tộc và Đại Linh mục, những con người đã chấp thuận cuộc hôn nhân này. Hiển nhiên là Ngài không muốn phải trải qua phiên tòa ly hôn đầy chậm chạp mà còn chống lại ý nguyện của họ rồi. Ngài là loại người, loại Hoàng đế như vậy đấy. "Nữ hoàng! Không thể như vậy được!" Hầu tước Farang kêu lên, cố gắng chạy tới trước ta nhưng ngay lập tức bị binh lính của Hoàng đế giữ lại, ngăn cản ngài không được tiến lên.. Hầu tước Farang và nữ Bá tước Eliza, những người đã bảo vệ ta. Ta thực tâm cảm ơn tới tất cả các người. Ta nhìn họ đầy biết ơn rồi quay lại với Đại Linh mục. "Nữ hoàng Navier. Người có thật sự đồng ý với việc ly hôn này mà không phản đối gì chứ?" Vị Đại Linh mục nói với giọng điệu có chút giận dữ. Ông muốn ta phải đấu tranh, đòi lấy lý do cho cuộc ly hôn này. Mặc dù tỉ lệ chiến thắng tại phiên tòa gần như bằng không, nhưng điều này sẽ tạo nên một scandal cho Hoàng đế và thê thiếp của Ngài khi nhân dân biết tin. Đó là những gì Đại Linh mục, gia đình và bạn bè ta muốn. Nhưng ta từ chối. Phiên tòa ly hôn này có thể tổn hại danh tiếng Sovieshu, nhưng ngay cả cái tên của ta chắc chắn cũng không tránh được việc bị vấy bẩn. Không phải là bởi ta đã làm gì trái với luân lý, nhưng nếu chuyện này trở nên phức tạp hơn, có lẽ ta không thể tận dụng được nó nữa. "Ta đồng ý ly hôn." Vị Đại Linh mục nhắm nghiền đôi mắt lại, những tiếng thì thầm bàn tán bắt đầu nổ lên. "Và, ta cũng yêu cầu được tái hôn." Vào khoảnh khắc ta vừa dứt lời, bầu không khí bất chợt thay đổi hoàn toàn. Sự kinh ngạc tới yên ắng thế chỗ cho sự xì xào to nhỏ, và đôi mắt vị Đại Linh mục lại mở chừng chừng. Mọi người liếc nhìn lẫn nhau, tưởng như mình đã nghe nhầm điều gì. Sovieshu trông thật bối rối, nhíu mày nhìn ta. Vị Đại Linh mục vẫn còn đang choáng bởi những gì mình vừa nghe thấy. "Nữ hoàng Navier.. sẽ tái hôn?" Ta đưa tay ra chỉ về một hướng thay cho lời trả lời. Như chỉ đợi thời khắc này, một người đàn ông với tấm khăn thêu che phủ gương mặt anh bước ra với nụ cười đầy hài lòng. "Giờ thì ta xuất hiện được rồi chứ?" Sự im lặng lại một lần nữa bị phá vỡ bởi tiếng xì xào của đám đông. Người đàn ông đó băng ngang qua tòa án và dừng lại bên cạnh ta. Và khoảnh khắc anh ta bỏ tấm mạng che mặt xuống, Sovieshu bất chợt nhảy dựng lên. "Naview! Hắn là!" "Là người mà ta sẽ kết hôn." Đôi mắt vị Đại Linh mục trông thật thẫn thờ. Ta mỉm cười và quay sang người đàn ông đứng cạnh ta. Ngài nhìn ta như thể muốn nói, "Nàng đã mong chờ những phản ứng này phải không?" Vì lí do nào đó, ta bỗng cảm thấy vô cùng hài lòng. Mặc dù đây thậm chí chẳng phải là một cuộc trả thù mà ta mong muốn. * * * Xuất thân từ gia tộc Troby, gia tộc mang trong gia phả rất nhiều Nữ hoàng trong lịch sử. Trong những gia tộc hoàng gia hay quý tộc, các cuuojc hôn nhân được sắp đặt chẳng còn là gì xa lạ. Hôn nhân là vì chính trị, còn tình yêu là cho tình nhân, và điều ấy đã trở nên vô cùng phổ biến cho những quý tộc, dù là nam hay nữ khi họ có tình nhân bên cạnh. Tiên đế Ossis III đã chọn ta làm bạn đời cho Hoàng Thái tử, và từ khi còn rất nhỏ, ta đã được giáo dục những nghi thức và học tập trong cung điện bởi Nữ hoàng đương nhiệm. Thật may mắn là Hoàng Thái tử Sovieshu và ta khá hợp nhau và nhanh chóng trở thành bạn tốt. Chúng ta không hề coi nhau như người yêu, nhưng vẫn luôn có một mối liên kết nào đó giữa hai người. Đó là một mối quan hệ mà cho dù ta và Ngài có tranh cãi ở nhà đi chẳng nữa, thì chúng ta vẫn cùng nhau tiến vào lễ đường với nụ cười trên môi. Ta và Sovieshu làm việc với nhau vô cùng ăn ý, và thật may vì điều đó. Giới quý tộc cho rằng, Sovieshu và ta chắc hẳn là một cặp trời sinh, khi mà bọn ta thường chụm đầu vào nhau và tranh luận về đất nước mà ta sẽ cùng nhau xây dựng. Rồi khi Sovieshu trưởng thành, Ngài thừa kế ngai vàng từ Tiên đế, sau lễ đăng quang, chúng ta vẫn luôn có một mối quan hệ tốt đẹp. * * *Rồi khoảng ba năm sau. * * * Thật là một ngày tồi tệ để lên kế hoạch cho năm mới. Sau một ngày dài tham khảo ý kiến các công chức, ta trở về phòng, bắt gặp những nữ quan[*] . Của mình với vẻ lo âu. [*] Chú thích của người dịch Ở đây bản gốc là "lady-in-waiting", hiểu nôm na là gần giống với cung nữ nhưng có xuất thân từ quý tộc, chuyên phục vụ cho Nữ hoàng. Nói là cung nữ nhưng chức vụ vẫn cao hơn nhé. Nữ quan giống thư kí của Nữ hoàng thì hơn là người hầu. "Có chuyện gì sao?" Ta nhìn quanh một cách lo âu, một trong số họ trả lời với giọng gay gắt. "Bệ hạ vừa đi săn và Ngài mang về một ả lang thang." "Rồi Ngài cho gọi chúng thần tới và lệnh cho chúng thần phải tắm rửa cho cái thứ bẩn thỉu ấy." Tất cả những nữ quan đều là thê thiếp và vợ của những gia đình quý tộc danh giá, và tất nhiên họ chỉ tắm cho ta. Thậm chí một tiểu thư còn chẳng tự tắm cho chính mình, quả là một điều kì lạ. Thêm nữa, Hoàng đế hẳn phải biết tới lòng tự tôn của những nữ quan nhiều hơn ai khác, vậy mà Ngài vẫn lệnh cho họ tắm rửa cho một người phụ nữ mà Ngài mang về sau khi đi săn? "Người phụ nữ đó là?" "Chúng thần không biết. Có lẽ là một tù nhân hoặc nô lệ." "Chân ả ta có đeo xiềng." "Chân?" "Vâng. Bệ hạ tìm thấy cô ả bị mắc bẩy nên đã cứu ả.." Những nữ quan liếc nhìn nhau, dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại sợ phải nói trước mặt ta. "Không sao. Cứ nói tiếp di." Sau vài phút căng thẳng, một trong số họ miễn cưỡng nói. "Dù ả ta trông bẩn thỉu nhưng vẫn mang một vẻ đẹp kì lạ. Tôi nghĩ tôi chỉ tưởng tượng mà thôi, nhưng khi tắm rửa xong, ả thật sự vô cùng xinh đẹp." "Vẻ đẹp ấy phải được so với Công nương Tuania, người phụ nữ đẹp nhất thế giới." Rồi họ lập tức nói thêm khi nghĩ rằng ta có thể sẽ cảm thấy khó chịu. "Nhưng tất nhiên không thể so sánh với Người, thưa Nữ hoàng." Gương mặt của ta có lẽ là khá hấp dẫn. Đó là bởi, khi đã là một tiểu công chúa và cũng là một Nữ hoàng, sẽ luôn luôn được người khác nịnh bợ. Thế cho nên tới giờ ta vẫn không chắc bản thân mình đẹp tới mức nào. Vì vậy ta luôn tự loại mình ra khỏi những chuyện so sánh như thế này. Tuy nhiên, Công nương Tuania luôn được cho là người phụ nữ đẹp nhất trong xã hội. Xuất hiện trước công chúng ở tuổi mười bảy, và cho tới tận khi nàng đã bốn mươi, nàng vẫn là một nàng bướm đẹp không tì vết. Và bây giờ thì một người phụ nữ bí ẩn lại được sánh ngang với Công nương Tuania? Thậm chí còn được đánh giá bởi những quý cô kiêu hãnh này nữa? Có lẽ Hoàng đế thật sự đã cứu sống vị nữ nhân xinh đẹp này từ buổi đi săn. Chẳng có lý do gì để những nữ quan của ta phải để tâm nếu cô ả chỉ đơn thuần là có chút sắc đẹp. "Các ngươi cứ nói hết đi. Ta thấy có vẻ vẫn còn nhiều điều ngươi muốn nói." Khi ta khích lệ họ lần nữa, một tiểu thư khác, sau khi thu hết can đảm của mình đã quyết định nói hết tất cả. "Sự thực là.. Bệ hạ có vẻ khá quan tâm tới ả." Gương mặt vị tiểu thư đó trở nên trắng bệch như thể nàng ta sợ hãi chính những ngôn từ nàng vừa thốt ra. "Hoàng thượng ư?" "Sau khi tắm rửa cho ả, thần cho ả ta mượn một bộ đồ cùng cỡ, rồi Bệ hạ khi ấy nhìn ả với ánh nhìn vô cùng lo lắng.'Sao nàng lại bị thường? Sao nàng lại gầy như vậy? Nàng trông có vẻ ốm yếu..'" "Như vậy cũng là hợp lý mà?" Trước lời nhận xét của ta, những nữ quan lại một lần nữa trao đổi nhau cái nhìn đầy ngại ngùng. "Nữ hoàng mới chỉ trưởng thành, có lẽ Người chưa từng yêu ai bao giờ nhưng.." "Rõ ràng là cái bầu không khí ấy, thưa Nữ hoàng." "Chúng thần luôn ở phía Người, nhưng điều này thì khó nghe thật." "Nếu thật sự không có gì xảy ra thì thật tốt biết mấy." Trong số những nữ quan, chỉ có tiểu thư Laura là cùng tuổi ta, và đa phần còn lại đều lớn tuổi hơn. Hiển nhiên, khi có vấn đề liên quan tới tình người, họ sẽ hiểu rõ hơn ta. "Ta hiểu.." Ta lẩm bẩm trong sự xấu hổ. Cho dù những gì nữ quan nói là sự thật, và Hoàng đế có chút gì quan tâm tới một người phụ nữ khác mà Ngài ấy cứu, thì ta nên làm gì? Ta có nên tới thẳng phòng Bệ hạ và hỏi rằng liệu Ngài ấy có thật thích ả tủ nhân ấy, hay ta nên đuổi ả đi, hay nên để cô ả làm việc tại cung điện? Ta thật sự không biết nên làm gì. Nữ Bá tước Eliza lên tiếng một cách cẩn thận. "Người nghĩ sao nếu thử nói với Bệ hạ rằng, Người nghe tin Bệ hạ tìm thấy một người phụ nữ bị thương?" Mọi người đều đồng ý và khuyên ta nên làm vậy. "Có lẽ Người nên nói rằng Người nghe được từ vài người hầu chẳng hạn.." "Chỉ để đề phòng mà thôi." Ta gật đầu và mỉm cười, hy vọng rằng đây không phải vấn đề quá lớn. "Ta sẽ thử. Cảm ơn các ngươi. Hoàng đế bệ hạ là một người rất vị tha, có lẽ Ngài ấy chỉ mang cô ấy về đây vì thương cảm mà thôi." * * * Ta nên hỏi Hoàng đế về người phụ nữ ấy lúc nào đây? Sau khi cân nhắc rất nhiều, ta quyết định sẽ hỏi Ngài vào bữa tối mai. Mặc dù chúng ta là vợ chồng, phòng riêng của chúng ta lại chia thành hai phía đông và tây. Mọi người kể lại rằng, phòng đặt ở vị trí như vậy là để biểu trưng cho chế độ quân chủ đã hỗ trợ cho mỗi miền của đất nước. Mặc dù ý nghĩa đó bây giờ đã phai mờ nhưng vẫn mang lại sự sắp xếp tuyệt hảo cho Hoàng đế và Nữ hoàng có thể sống độc lập mà không cần tiếp xúc với nhau. Dù Sovieshu vẫn chưa có thê thiếp, chúng ta vẫn ăn uống và ngủ ở nơi riêng biệt bởi lịch trình bận rộn, và cũng vì cách sống khác nhau. Tuy vậy nhưng ta vẫn thường ăn tối với Ngài hai lần một tuần, tức là ngày mai. Đúng. Sẽ thật tầm thường nếu ta đích thân tới thăm và hỏi về người phụ nữ ấy ngay hôm nay. Ta sẽ đợi một ngày, bởi ta vẫn chưa quên lời mẫu thân dặn dò trước khi kết hôn. "Đừng gây khó dễ cho Sovieshu, kể cả khi nó nạp thiếp sau này." "Như vậy thật sự ổn sao?" "Hãy nhìn vào lịch sử đi. Liệu có bất kì một Hoàng đế nào mà không có thiếp không cơ chứ? Kể cả Ossis II, vị Hoàng đế nổi danh là một thiên tài quân sự, cũng có tới hai mươi người thiếp. Đừng phí công sức của con vào chuyện đó." "..." "Navier. Những gì con phải làm chỉ là trẻ, đẹp.. và khỏe mạnh. Con có hiểu lời ta nói không? Con sẽ tìm được một người đàn ông khác nhờ đó và thu hắn làm tình nhân của mình thôi." Một thường dân hẳn sẽ trợn tròn mắt vì những vấn đề như thế này, nhưng nó lại vô cùng bình thường trong giới quý tộc, khi mà hôn nhân chính trị trở nên phổ biến. Tất nhiên, quyền thừa kế chỉ được trao cho con của một cặp đã cưới, nên vấn đề sẽ nảy sinh khi người bạn đời rơi vào lưới tình với người còn lại, và cuối cùng là không thể chịu đựng được tình nhân của người kia. Vậy nên, đúng như lời dặn của mẫu thân, ta sẽ không gặp Sovieshu hôm nay mà sẽ hỏi Ngài ấy vào ngày mai. Và cho dù Ngài ấy có nạp cô ta làm thiếp, ta cũng nên vờ như không quan tâm điều đó. "..." Ta không hề yêu Ngài ấy. Ta biết những người khác cũng sống như vậy. Thế nhưng, khi ta nghĩ tới việc chồng mình nạp người phụ nữ khác làm thiếp, lại có một cảm giác cô đơn bất chợt như xâm chiếm lấy trái tim ta. Thật kì lạ. Ta đặt tay lên ngực. Trái tim ấy chẳng đập chậm đi hay nhanh lên. * * * Ngày hôm sau, tin đồn về "người con gái ở bãi săn" thậm chí còn được lan truyền nhanh chóng hơn. Những người duy nhất dám nói với ta về chuyện đó chỉ có những nữ quan của ta, nhưng kể cả khi ngồi nơi yên tĩnh nhất, ta vẫn nghe được những tiếp bàn tán khắp lâu đài. Trong bữa trưa, những nữ quan vẫn phàn nàn về điều đó. "Thần nghe được rằng con ả bẩn thỉu lang thang ấy thực ra là một nô lệ bỏ trốn. Ả hẳn đã chuồn vào trong bãi săn đó." "Bãi săn được thông với khu tài sản của Tử tước Roteschu, ả chắc chắn đã trốn thoát từ nơi đó." "Nếu ả thật sự là một nô lệ bỏ trốn, ả nên được gửi lại ngay lập tức. Thần không thể tin được là Bệ hạ lại thương xót cho ả và bắt chúng thần chăm sóc nó." Trước bữa tối, những nữ quan vận cho ta bộ đồ có phần sang trọng hơn bình thường. Họ mặc cho ta bộ đầm thật lấp lánh và tô điểm ta với trang sức bạc hay khuyên tai ngọc trai, rồi ca tụng ta không ngớt lời. Dù họ luôn luôn chăm sóc cho ta nhưng hôm nay thì đặc biệt kiên quyết hơn hẳn. "Không quan trọng ả nô lệ kia đẹp tới đâu, Người vẫn là Nữ hoàng của chúng thần." "Hoàng đế nhất định sẽ được rửa lại đôi mắt mình khi Ngài nhìn thấy bộ dạng này của Người." Những nỗ lực ấy nghe thật sống rỗng, chẳng lọt vào tai ta. Nếu Sovieshu yêu ta bởi những gì ta mặc, không phải Ngài ấy đã yêu ta từ trước đó rồi hay sao? Sau khi chuẩn bị xong, ta tới Cung điện phía Đông, nơi Hoàng đế ở, và ngồi xuống chiếc bàn ăn lớn tới mức không cần thiết với chỉ hai người. Ban đầu, ta chỉ nói chuyện về những vấn đề chính trị gần đây, như việc chuẩn bị cho Lễ Giao thừa. Ta đã đợi Sovieshu nhắc tới câu chuyện về người phụ nữ ở bãi săn đó, nhưng dù ta đợi bao lâu đi chăng nữa, Ngài cũng chẳng hề nhắc tới cô ta. Cho tới khi Ngài ấy bắt đầu cắt miếng thịt ra, ta mới mở lời. "Ta nghe nói Ngài gặp một nô lệ bỏ trốn ở bãi săn. Có phải vậy không?" Một tiếng cách vang lên khi con dao đập vào đĩa, Ngài ấy dừng lại và nhìn ta một lúc lâu. "Ai bảo nàng như vậy." Giọng bộ của Ngài có vẻ không hài lòng. Thậm chí còn có phần khó chịu. Nhìn thấy cái nhíu mày ấy, ta vẫn thong thả giấu đi nguồn cơn thật sự của câu chuyện. "Mọi người đều nói vậy. Thật khó để nghe không lọt tai." "Hẳn là những nữ quan của nàng." "Chẳng quan trọng ai đã nói điều đó với ta. Một lần nữa, có thật là như vậy không?" Sovieshu trông rất không thoải mái khi ta lặp lại câu hỏi của mình. "Hoàng thượng?" "Đừng có thúc giục ta." "..." "Ta không biết nàng đã nghe những gì, nhưng mọi chuyện chỉ là ta tìm thấy một người phụ nữ bị thương nặng, và ta đã cứu cô ấy." Ngài ấy gọi cô ta là người phụ nữ, không phải nô lệ bỏ trốn.. "Ta hiểu rồi. Vậy cô ấy đâu?" "Nữ hoàng." ".. Có thể nói cho ta biết không?" "Chúng ta chỉ có hai bữa ăn chung một tuần. Ta có nhiều thứ khác để bàn hơn, nàng không nghĩ vậy sao?" Sự lạnh lẽo trong lời nói của Ngài là quá đủ đối với ta. Không can dự vào chuyện này bằng mọi giá. Chương 2 Bình yên trước cơn bão. "Nhiều thứ khác cần bàn? Bệ hạ, ta chưa hề nhắc tới điều gì bất thường. Là một trong những chủ nhân của Cung điện Hoàng gia, ta chỉ đang hỏi Ngài rằng có phải Ngài đã đưa về một người phụ nữ bị thương hay không? Điều này chưa từng xảy ra trước đây." Liệu ta có đang làm quá lên không? Ta vẫn nói với giọng điệu bình thường với nụ cười lịch sự trên môi. Ta vẫn giữ bình tĩnh như vậy vì không muốn bản thân tỏ ra quá kiêu căng hay hách dịch, như thể ta chỉ đang bàn luận về việc chuẩn bị cho Lễ Giao thừa. Dù vậy, Sovieshu lại trông có vẻ khá khó chịu. Ngài như muốn tránh nói về vấn đề này nhiều nhất có thể, và vì vậy mà bầu không khí càng trở nên căng thẳng. "Nàng chỉ đang tò mò thôi phải không?" Sovieshu nhìn ta đầy nghi ngờ, và ta chớp mắt nhìn lại Ngài. "Nếu ta không tò mò, vậy ta đâu cần hỏi Ngài làm gì phải không?" "Nàng ấy chỉ vô tình mắc phải một trong số những cái bẫy mà ta đã đặt nên ta đưa cô ấy về đây chữa trị. Cô ấy không bị thương quá nặng nên ta đã cho người đưa về phòng cùng với một người hầu chăm sóc." ".. Ta hiểu rồi." "Nàng không cần lo. Ta sẽ không gọi những nữ quan của nàng nữa đâu." Sovieshu tiếp tục cắt miếng thịt, tiếng chiếc dao chạm vào đĩa một lần nữa, vang vọng khắp phòng ăn. Ngài thường hay nói về rất nhiều điều trong bữa tối, duy chỉ lần này, Sovieshu lại im lặng. "Vậy, Bệ hạ đã nói gì?" Khi ta quay về Cung điện phía Tây, một nhóm các nữ quan bắt đầu xúm lại gần ta hỏi han. "Ngài.. Ngài ấy không nói gì nhiều lắm." Bá tước Phu nhân Eliza nhướn cặp lông mày lên khi nghe thấy câu trả lời ấy. Bà có vẻ không tin ta lắm. "Nếu thế thì Người đã không ủ rũ như vậy." "..." "Được rồi mà. Người cứ nói với chúng thần đi, Nữ hoàng. Như vậy, chúng thần mới có thể chuẩn bị được trước tinh thần." "Ngài ấy nói người phụ nữ đó chỉ là vô tình mắc bẫy. Ngài không hề đề cập gì tới chuyện như cô ta là một nô lệ bỏ trốn hay gì khác.." Nghĩ lại thì, ta thậm chí còn chẳng biết tới cái tên cô ta. "Bệ hạ nói rằng Ngài đang chăm sóc cô ta, và Bệ hạ có vẻ không vui mấy khi cứ tiếp tục phải nói về vấn đề đó." Ta vừa nói xong, Laura liền giậm chân một cách giận dữ. Những quý cô khác dịu dàng hơn ném cho nàng ấy một cái nhìn, nhưng Laura đã bắt đầu bĩu môi màà chẳng thèm để tâm tới họ. "Nữ hoàng, Người có biết cha của thần đã làm gì trước khi bắt đầu ngoại tình không?" Laura cất cao giọng, và nữ Bá tước Eliza thậm chí phải nhắc tên nàng ấy một cách cảnh cáo, dù vậy, Laura vẫn không dừng lại. "Giống hệt như vậy đó. Đó chính xác là những dấu hiệu của việc ngoại tình. Chẳng có lý do gì để Ngài ấy không muốn nói về điều đó cả." Những quý cô khác tuy trách mắng Laura vì quá thẳng thừng, nhưng chẳng ai phủ nhận điều nàng ấy nói cả. Bá tước Phu nhân Eliza rốt cuộc cũng đứng dậy và xua những quý cô khác ra khỏi phòng khi nhìn thấy ta có vẻ mệt, rồi bà ngồi xuống đằng sau bàn trang điểm, bắt đầu chải tóc cho ta. "Hoàng đế là một người rất thích đi săn. Ngài làm vậy có lẽ chỉ vì Ngài thấy thật kì diệu khi có thể tình cờ tìm thấy một mỹ nhân mắc phải cái bẫy của Ngài mà thôi," "Bá tước Phu nhân." "Vâng, thưa Nữ hoàng." "Trước đây.. mẫu hậu từng dặn ta. Rằng nếu Hoàng thượng có mang về một người phụ nữ và nạp làm thê, ta cũng không nên để bản thân phải đau buồn làm gì. Có quá nhiều chuyện giống như vậy, cho nên ta không cần mong đợi điều gì khác biệt ở Ngài ấy." Vầng trán phu nhân Eliza nhăn lại. Bá tước Phu nhân Eliza đã có một cuộc hôn nhân khá hiếm có, bà kết hôn vì tình yêu, và với một người như vậy thì có lẽ lời khuyên của mẫu thân ta lại trở nên khá kỳ cục. Nhưng ta vẫn nói tiếp. "Ta không muốn nói điều này trước mặt những quý cô khác, nhưng có lẽ ta đã chuẩn bị rồi. Cho dù là Hoàng thượng có nạp người phụ nữ nô lệ đó làm thiếp đi nữa." "Nữ hoàng.." "Nhưng khi Ngài ấy không nói gì với ta về chuyện đó.. ta lại thấy hơi thất vọng." Bá tước Phu nhân Eliza đặt chiếc lược xuống váy. Ta ngước lên nhìn bà, hỏi từ tận đáy lòng. "Dù Ngài ấy có mười hay một trăm thê thiếp, họ vẫn chỉ là thê thiếp, và ta vẫn là Nữ hoàng. Ta và Ngài sẽ chẳng bao giờ yêu nhau cho tới tận khi chúng ta chết.. vậy nên về mặt lý thuyết, chúng ta vẫn sẽ ổn. Vậy mà, tại sao ta vẫn cảm thấy trống rỗng. Bá tước Phu nhân Eliza vòng hai tay ôm lấy đầu và vai ta. Bà ôm chặt lấy ta một lúc rồi mới cất giọng nói. " Cho dù đây chỉ là hôn nhân chính trị, hai người đã vẫn luôn ở bên nhau từ khi còn tấm bé cho tới lúc kết hôn. Sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu Người thấy buồn cả. Thần cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu con của thần mang về kẻ nào đó và nói đó là cha mẹ nuôi của nó mà thôi. Thần cũng sẽ thất vọng nếu cha mẹ thần nhận nuôi đứa trẻ khác và cưng chiều nó vì nó xinh đẹp hơn thần thôi. Và thần cũng sẽ buồn bã lắm nếu bạn thân nhất của thần chơi thân với người khác hơn thôi. Đó là những cảm xúc rất đỗi tự nhiên. " " Vậy, liệu Hoàng thượng có cảm thấy như vậy nếu ta có người đàn ông khác ở bên? " Bá tước Phu nhân Eliza cầm chiếc lược lên và lại bắt đầu chải tóc ta, và ta cho rằng sự im lặng ấy thay câu trả lời" không "của bà. Rồi một lúc sau, bà cuối cùng cũng trả lời. " Thật sự thì, thần cũng không biết nữa, thưa Nữ hoàng. Người ta càng chìm trong tình yêu bao nhiêu, thì lại càng khó nhìn xung quanh bấy nhiêu. " Và ta chẳng có cách nào khác ngoài việc để yên cho trái tim ấy vụn vỡ. Ta ép bản thân phải cười lên. " Ta hiểu rồi. Ta tin mình sẽ sớm thấy ổn hơn thôi. Cô ấy và ta hẳn sẽ chẳng gặp nhau đâu.. " " Đúng thế. Dù kẻ nô lệ đó trở thành thiếp, cô ả cũng không được phép bước vào vòng danh giá. " Là một nô lệ như vậy đâu có nghĩa là không được nâng cao danh phẩm? Đây đã là vấn đề muôn thuở đối với những con người vô tội bỗng nhiên bị trở thành nô lệ chỉ vì những án phạt phải gánh cho gia đình. Cứ hàng năm, số lượng nô lệ được quay trở về làm thường dân lại tăng lên, nhưng với những nô lệ bỏ trốn thì chưa từng có tiền lệ. Trở thành nô lệ, tức là tương đương với bản án tù chung thân, vậy nên nô lệ bỏ trốn mà không trả một cái giá tương xứng cũng được coi là tù nhân vượt ngục. Một tội đồ như vậy nên nô lệ đó sẽ bị coi như cặn bã của xã hội đối với giới quý tộc. Cho dù Sovieshu có yêu quý người phụ nữ đó tới đâu cũng không quan trọng, cô ta sẽ không bao giờ có một chút cơ hội được xuất hiện trong giới quý tộc, hay khiến cho ta phải tình cờ gặp mặt ả nữa. Ta gật đầu và tự trấn an bản thân. Đúng vậy, Bá tước Phu nhân Eliza. Đó là điều hiển nhiên khi ta cảm thấy trống trải vì người được gọi là chồng trong suốt một thời gian dài đột nhiên có hứng thú với tình nhân khác. Ta không hề có thêm nhiều cảm xúc nào khác. Cho dù Ngài ấy có thêm người phụ nữ khác đi chăng nữa, Ngài cũng không thể rời bỏ ta. Cuối cùng thì, vương quốc này chỉ cần một Nữ hoàng mà thôi. " Hoàng thượng lại tới thăm ả nô lệ đó à? " " Tôi nghe đồn Ngài ấy còn tự tay mang đồ ăn tới cho ả cơ. " " Bệ hạ đang tỏ ra rất điềm tĩnh nữa. Đúng là bạo thật. " " Ngài ấy gọi cả bác sĩ hoàng gia tới chữa trị cho chân của ả. " Những lời thì thầm bàn tán phía bên kia bức tường vẫn vang lên. Dù vườn thượng uyển của Cung điện Hoàng gia có những bức tường hoa cao hơn hẳn một cái đầu nhưng ta vẫn có thể nghe thấy những lời xì xầm đó. Ta đã tự mình thiết kế khu vườn này, còn cố tình đặt một chiếc ghế xích đu giống như một chiếc tổ chim ở nơi ít người qua lại. Đây chính là địa điểm bí mật của ta. Ta chưa từng đưa bất kì nữ quan nào tới đây nên mọi người thường nói chuyện rất to mà chẳng để ý tới sự hiển diện của ta. 'Đã một tuần rồi..' Ta gấp cuốn sách lại và đặt lên đùi. Sự quan tâm của Sovieshu với ả nô lệ kia đã dần trở thành một câu chuyện. Tất cả mọi người đều chú ý tới người phụ nữ đã thu hút ánh mắt Hoàng đế. Liệu có phải may mắn khi ta và cô ả sẽ không bao giờ gặp nhau không? Lần ăn tối cùng Sovieshu tiếp đó, ta không hỏi về cô ấy nữa. Thay vào đó, ta cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra, và bắt đầu bàn về sự chuẩn bị của Lễ Giao thừa. Ta đã quyết định sẽ thỏa hiệp với Ngài ấy. Lờ đi và giả bộ như không biết gì. Nhưng sự trùng hợp lại cứ xuất hiện, và đối mặt với ta. Đó là cái ngày mà ta và các công chức phải họp bàn về công tác chuẩn bị của Lễ Giao thừa sắp tới. Cổ họng ta bắt đầu khàn đi khi phải nói quá lâu, nên sau khi uống một ly nước ấm, ta quyết định đi dạo quanh khu vườn ở Cung điện Trung tâm để thư giãn. Artina, Phó Tổng tư lệnh Hiệp sĩ cùng vài nữ quan đi theo hộ tống ta. Khi ta thảo luận với Artina về các vị khách nên được mời tới buổi lễ, một tiếng thì thào" Có phải nàng ấy đó không? "vang lên. Ta bắt đầu nhìn xung quanh, ở nơi phát ra tiếng thì thầm ấy là một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc xe lăn, cùng với đó là hai người nữ hầu khác đứng bên cạnh. Khi ánh mắt ta gặp nhau, người phụ nữ đó cố gắng đứng dậy. Hai người hầu kia toan ngăn cô ta lại nhưng lại vội bỏ tay xuống khi phát hiện ra ánh nhìn của ta. Người phụ nữ đó đứng dậy cúi chào ta khi vẫn đang nắm chặt lấy tay cầm của chiếc xe lăn một cách run rẩy. Ta không chắc cô ta là ai. Ta đã nghĩ cô ta hẳn là người nô lệ mà Hoàng thượng tìm thấy, nhưng đây là Cung điện Trung tâm, tuyệt đối không phải nơi mà một tình nhân có thể tới. Ta không nghĩ có bất kì một trường hợp nào thậm chí còn được làm việc ở Cung điện Trung tâm. Dù vậy, cô ta vẫn cúi chào ta dù đang bị thương, nên ta vẫn gật đầu như đáp lại. Nhưng khi vừa chuẩn bị quay đi, một giọng nói từ phía sau ta vang lên," Này. " 'Này?' Cô ta đang gọi ta sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có người gọi ta như vậy, kể từ khi ta bước chân vào cung điện và trở thành Nữ hoàng. Ta bối rối quay đầu lại, người phụ nữ kia đang tự đẩy xe lăn lại gần ta. Những người hầu trông rất hoang mang, cố gắng gọi lại" Rashta, đừng, "nhưng cô ta chẳng quan tâm. Cô ta có gì cần nói sao? Mà nếu có, hẳn cô ta phải biết ta là Nữ hoàng. Vậy mà cô ta lại nói" Này "với ta? Ta nhìn chằm chằm vào cô ta với nét mặt bối rối, và người phụ nữ tên Rashta vẫn tới gần ta, chào ta lại một lần nữa. " Ta là Rashta. " Ta nên làm gì đây? " Ra vậy.. Rashta. " Cô ấy cười như thể vô cùng hài lòng khi ta gọi tên cô ấy. Liệu cô ấy thật sự muốn ta gọi thẳng tên như vậy sao? Ta vô cùng tò mò với điều đó nhưng cũng chẳng hỏi vì sao. Cuộc họp vừa mới kết thúc, và não ta vừa mới bị bào mòn vì phải nghe những câu chuyện của ai đó suốt ba giờ đồng hồ. Nếu có việc gấp, không phải cô ta nên năn nỉ ta giúp đỡ ngay khi nhìn thấy ta chứ. Thế mà, cô ta chỉ cười một cách vui sướng, nên có vẻ như cô ta chẳng cần tới sự chú ý của ta. Ta lại quay đi lần nữa, nghĩ rằng chẳng còn gì để xem nữa. Nhưng khi ta vừa làm vậy, cô ta bắt đầu vươn tay ra níu lấy vạt áo ta. Những nữ quan đang đứng cạnh ta hoảng hốt, bạt vào tay cô ả như thể đó là một con khỉ trong sở thú. " Hỗn xược! " " Ngươi chẳng nhẽ không biết đây là ai hay sao! " Rashta vội rụt tay lại, lắp bắp nói. " T-Ta xin lỗi, ta chỉ định gọi Người nhưng lại không biết tên.. " Cô ta thực sự không biết ta là Nữ hoàng sao? Không phải ta nghe nhầm khi thấy cô ta thì thầm với nữ hầu" Có phải nàng ấy không? "hay sao? Laura trừng mắt và hét lên với Rashta. " Đây là Nữ hoàng đấy. Cẩn thận với những hành động của ngươi đấy! " Đôi mắt Rashta càng mở rộng hơn. " Sao cơ? Ta.. Ta biết là Nữ hoàng mà. " Cô ấy biết ta là Nữ hoàng? Ta cau mày trước lời nói của cô, còn cô ấy thì lại nhìn và nói với ta bằng cái giọng mềm mại. " Ta.. Ta là Rashta. " Rashta là ai? Cả ta lẫn những nữ quan đều vô cùng bối rối. Liệu ta và cô ả đã đủ thân tới mức gọi tên lẫn nhau chưa? Ta lục lọi trong trí nhớ của mình, cố gắng nhớ lại xem người phụ nữ này liệu đã từng tới thăm đất nước cùng các vị khách nước ngoài lần nào chưa. Nhưng ta không chào đón từng vị khách. Có những vị khách được ta đón, nhưng cũng có vị khách được bộ ngoại giao đón, hoặc khách được chính Sovieshu đón.. Cô ta chưa từng là khách của ta. Liệu bộ ngoại giao đã bao giờ gặp một Rashta nào đó chưa? Không thể nào. Nếu cô ta xuất thân từ một gia đình quý tộc, hẳn các nữ quan phải biết về cô ấy, cho dù ta có không biết đi nữa. " Cô biết ta sao? " Ta quyết định hỏi thẳng cô ta, và Rashta nhìn lại ta với vẻ ngạc nhiên. " Người không biết ta sao? " " Ta không chắc nữa. " " A.. " Rashta trông có vẻ hơi bối rối, rồi cô thì thầm với người hầu gái rằng," Ta nên làm gì giờ? "khi mà tất nhiên là ta có thể nghe thấy. Nhưng ta mệt rồi. Ta thậm chí còn chẳng biết cô ta là ai. Khi ta chuẩn bị định lờ đi cô và bỏ đi, thì Rashta lại gọi lại. " Ta sống ở Cung điện phía Đông, nhờ ơn của Hoàng đế Điện hạ. " Ơn của Sovieshu? Cung điện phía Đông. Đôi chân bị thương. Người phụ nữ. À. " Nô lệ đó sao? " Vậy sao cô ta lại lảng vảng ở Cung điện Trung tâm? Trước khi ta kịp hỏi, nét mặt Rashta đột nhiên trở nên nhợt nhạt. " Nữ vương, xin thứ lỗi cho tôi nhưng cô Rashta không phải là nô lệ. " Một người hầu gái đứng cạnh Rashta bước lên và chỉnh sai cho ta. Không phải là nô lệ? Nhưng không phải những nữ quan của ta đều nói rằng cô ả là nô lệ bỏ trốn hay sao. Nếu đó chỉ là tin đồn thất thiệt, họ đã báo lại với ta rằng đó không phải là điều đáng tin, nhưng lại chẳng có sự xác nhận nào cả. Ả nô lệ này.. còn hơn cả ta tưởng tượng. Ta chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp cô ta bằng cách này. Ta không thực sự quan tâm tới tin đồn, nhưng thật sự thì cô ta quả là xinh đẹp như đã được nhắc tới. Sắc đẹp ấy không khiến ta mê đắm, hay thanh lịch như Công nương Tuania; hình tượng Rashta có phần mềm mại và thanh khiết hơn. Đôi mắt to và đen ấy có thể khiến người khác bất chấp tất cả mà bảo vệ cô ả, và mái tóc ánh kim của cô càng khiến vẻ thuần khiết và trong sáng thêm bí ẩn. Khoan đã. Nữ quan của ta là người tắm cho cô ả, vậy sao họ lại không nhận ra cô ta? Ta liếc nhìn xung quanh rồi nhận ra có một số người không đi cùng ta. Thật đáng tiếc, những tiểu thư không có mặt lại là những người đã tắm cho Rashta. " Ra vậy. Giờ ta đã biết ngươi là ai rồi. " Ta gật đầu, và Rashta nở nụ cười rạng rỡ. " Tạ ơn trời. Thực ra ta đang tự hỏi tới bao giờ chúng ta có thể gặp nhau. " " Gặp? " " Ta đã hỏi Hoàng thượng, nhưng Ngài lại luôn nói rằng ta không cần bận tâm.. nhưng ta nghĩ chúng ta vẫn nên gặp nhau. " Gặp nhau? Tại sao? " Ta nên gọi người là gì, Nữ hoàng? " ".. Gọi ta là 'Nữ hoàng'. " " Huh? " " Chỉ vậy thôi. " Ta không hiểu sao ta lại có một cuộc đối thoại có vẻ thân thiện như này với cô gái đó. Rashta dường như đã có vẻ mệt mỏi và muốn quay lại, và cô ấy lẩm bẩm trong nỗ lực di chuyển xe lăn. Nahanj thấy tâm trạng ta bắt đầu trở nên khó chịu, những nữ quan đã đẩy xe lăn ra đằng sau. " Lùi lại đi. " " Ngươi là ai mà ra vẻ như thân với người ấy lắm vậy? " Bàn tay Laura bắt đầu run rẩy trong giận dữ khi nàng kéo chiếc xe trở lại. " Bẩn thỉu. " Và đó cũng là lúc. " Ngươi nói vậy là ý gì, bẩn thỉu?" Sovieshu xuất hiện với giọng lạnh như băng. Chương 3 So sánh với ai? Hoàng thượng tận mắt chứng kiến cảnh người phụ nữ mình yêu bị Laura sỉ nhục. Quả là một cảnh tượng hay ho. Laura cũng như những nữ quan khác vội vàng nâng váy lên cúi chào hắn, nhưng những gì nhận lại chỉ là một cái trừng mắt lạnh lẽo. Ta đã gặp Sovieshu vài lần khi nãy trong cung điện nên chỉ lặng lẽ nhìn Ngài thay cho lời chào. Sovieshu liếc nhìn Laura rồi bước lại gần Rashta. "Chúa ơi." Sovieshu thở dài. Đôi mắt Rashta đã thấm đẫm nước mắt. Cô mở to đôi mắt, đầy kinh ngạc nhìn Ngài, trông Rashta lúc này thật chẳng khác một con thú đáng thương và tội nghiệp. "Đừng khóc." Mặc cho những lời dỗ dành của Hoàng thượng, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài trên gương mặt cô. "Ta nói đừng khóc mà." Dù âm điệu của hắn có lạnh lùng tới đâu, Rashta vẫn không ngừng lại. Cô ta như thể chẳng hề sợ hãi trước độ băng giá nổi tiếng của hắn. Ta vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Rashta. Rồi, trước sự ngạc nhiên vô cùng của mọi người, Sovieshu rút ra một chiếc khăn tay thêu những đường chỉ vàng, rồi lau nước mắt cho cô. Nhưng kể cả vậy, nước mắt Rashta vẫn không ngừng tuôn ra. Sovieshu thở dài và tự tay gạt nước mắt Rashta ra khỏi gương mặt ấy. "Nàng thật phiền nhiễu quá." Dù nói vậy nhưng trong giọng điệu của Ngài vẫn có phần nào lo lắng, và sâu thẳm trong trái tim ta lại thắt lại một lần nữa. Không, điều này là bình thường, nó rất bình thường. Ta tự nhủ những lời của Bá tước Phu nhân Eliza, rồi quay mình bước đi cùng những nữ quan. "Đi thôi. Chân ta bắt đầu nhức rồi." Ta không thể ngăn Sovieshu nạp thiếp được, nhưng ta có quyền không cần xem mấy cảnh tượng như thế này. Các quý cô cũng vội vã bước theo sau ta. "Đợi đã. Đứng lại." Sovieshu gọi ta lại trước khi ta định bước đi. Đầu tiên là Rashta, giờ tới cả Ngài ấy sao? Sovieshu liếc nhìn Laura và chỉ tay vào nàng ấy. "Để nữ quan đó ở lại, Nữ hoàng." "Để làm gì?" "Để cô ta lại." "Nàng ấy là nữ quan của ta. Nếu Ngài muốn làm gì, Ngài cần phải nói với ta lý do trước." Làn da Laura bắt đầu trở nên nhợt nhạt. Ta cũng có thể cảm nhận được một nỗi bất an chợt thổi qua tâm trí ta. Chắc hẳn Ngài ấy sẽ không phạt Laura vì những lời nàng ấy nói chứ? Dù cách cư xử của Laura có phần không được mẫu mực lắm, nhưng nàng vẫn là nữ quan của Nữ hoàng. Trong khi đó, Rashta thậm chí còn chưa phải phi tần, hay chỉ là một quý tộc thấp kém. Cô ta thật sự trông giống một nô lệ bỏ trốn thì hơn. Nếu Sovieshu trừng phạt Laura thì chẳng khác nào công khai sỉ nhục nàng ấy trước xã hội. Cũng như sỉ nhục chính ta, Nữ hoàng. Ta nhìn chằm chằm vào Ngài, nhưng Ngài lại ném ánh nhìn của mình vào Laura. "Cô ta là nữ quan của Nữ hoàng, nhưng cũng đồng thời là thần dân của ta. Sao cô ta dám nói như vậy." "Vậy ta sẽ trách mắng nàng ấy." "Nàng nghĩ rằng chỉ một lời trách mắng lại có thể sửa chữa lỗi lầm cho việc gọi người khác là bẩn thỉu hay sao? Hẳn nhiên là không." Sovieshu ra lệnh cho một lính canh ở gần đó, hất cằm về phía Laura. "Nhốt cô ta lại trong ba ngày, chỉ được cho ăn bánh mì khô và nước thường." Gương mặt Laura trở nên trắng bệch, vài quý cô khác thốt ra một tiếng hét nho nhỏ vì sốc. "Ngài đi quá xa rồi, Hoàng thượng." Ta bước lên trước, nhưng Sovieshu chỉ ném cho ta một cái nhìn lạnh như băng. "Cô ta gọi một người phụ nữ ngồi xe lăn, thậm chí còn thể đi đứng bình thường, là bẩn thỉu. Nàng có nghĩ như vậy là quá đáng không? "! " " Hừ, dù sao nàng cũng chỉ đứng nhìn. Nàng chắc hẳn đã nghĩ rằng cũng chẳng quá đáng lắm. " " Nữ quan của ta chỉ ngăn cô ta không kéo váy ta lại. " Ánh nhìn trên gương mặt Sovieshu chỉ thêm ngày một tối hơn. " Không phải do nàng bỏ đi trước hay sao. " " Hoàng thượng. " " Cho dù vậy, có vấn đề gì khi nắm lấy váy cớ chứ? Chẳng lẽ váy áo của Nữ hoàng lại cao quý hơn bàn tay một con người? " " Vậy nếu ta cho người hầu kéo lấy áo choàng của Ngài, liệu điều đó có chấp nhận được không? Khi mà áo choàng của Ngài thì không cao quý hơn bàn tay một con người? " Sovieshu hơi nhướn mày, nhếch mép cười. " Nàng nói thật vớ vẩn. Hai chuyện đó là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. " " Thật sự khác nhau sao? " " Đúng vậy. " " Khác chỗ nào vậy? " " Rashta không phải người hầu. " Ta định hỏi liệu ta có thể đổi ví dụ sang thành, Ngài ấy sẽ làm gì nếu bị một phi tần kéo áo. " Nhốt nữ quan của Nữ hoàng lại trong năm ngày. " Nhưng ta chưa kịp nói gì, Sovieshu đã tăng hình phạt của Laura lên. Ta càng chống lại hắn thì hắn lại càng tàn nhẫn hơn. Ta trông thấy Rashta ngồi phía sau Sovieshu, vẫn với đôi mắt mở to chăm chú nhìn Ngài ấy như thể nhìn một vị anh hùng. Những lời ta muốn nói như chờ trực để vọt ra khỏi miệng, nhưng dù vậy, kể cả nữ hoàng cũng không thể chống lại mệnh lệnh của hoàng đế. Nhưng ta có thể triệu tập một phiên tòa về hình phạt của Laura, dù vậy, khi phiên tòa được mở thì Laura cũng được thả ra rồi. " Thần chấp nhận hình phạt, thưa Hoàng thượng. " Khi ta đang khó chịu vì sắp thua Sovieshu, Laura đã vội vàng bước lên phía trước. Mặt ta đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. " Đi. " Thay vì hỏi vì sao Rashta lại ở gần Cung điện Trung tâm, Sovieshu lại ca ngợi ta vì đã làm việc vất vả cả ngày. Sovieshu và ta chẳng phải cặp đôi yêu nhau say đắm, dù vậy, ta và hắn vẫn luôn là bạn tốt. Nhưng giờ thì không còn nữa. Ta nghiến răng rồi quay đi. Giờ thì ta đã hiểu vì sao mẹ khuyên ta đừng dính líu với tình nhân của Hoàng thượng rồi. * * * Cung điện Hoàng gia đã bắt đầu xôn xao về chuyện Laura bị giam. Họ đồn rằng sự trừng phạt của Hoàng đế tới nữ quan của Nữ hoàng là bằng chứng rõ ràng nhất của tình yêu của Ngài cho Rashta. Đây cũng là chiến thắng không chính thức đầu tiên của Rashta với ta. Dù ta không được tận tai nghe thấy điều này, nhưng những nữ quan của ta vì vô cùng tức giận nên đã nói cho ta biết. " Đáng lẽ thần nên ở đó! " Một nữ quan đã từng tắm cho Rashta thốt lên như vậy, rằng nếu nàng ấy có mặt lúc đó thì đã không có chuyện gì xảy ra. " Nhưng thần nghĩ Hoàng đế thực sự thích ả. " " Trước đây thần từng rất ngưỡng mộ Ngài ấy, vậy mà lần này, Ngài thậm chí còn chẳng thèm nghe một câu nào của Người. " Mặc dù tức giận là vậy, những nữ quan cũng trở nên lo lắng về chuyện sau này. " Hoàng thượng mới chỉ gặp ả ta vài ngày. Thần lo lắm. " Nhưng ta chẳng thể làm được gì lúc này cả. Sovieshu và ta đều cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra khi ta và hắn gặp nhau tại Cung điện Trung tâm. Ta đã cố gắng tập trung vào công việc để quên đi chuyện ngày hôm đó. Nhưng khi ta chỉ còn lại một mình, ta lại nhớ tới cái nhìn lạnh lùng ấy của Sovieshu, và trái tim ta lại như thắt lại. Vậy nên, ta luôn khiến cho bản thân thật bận rộn để nỗi đau đớn giảm bớt đi. Khi hình phạt của Laura cuối cùng cũng kết thúc, ta tự mình tới tòa tháp an ủi nàng ấy. Ta đã nhờ vài nữ quan khác tắm rửa cho Laura trong phòng tắm của mình và mang cho nàng ít súp. Ta cũng đặt cho Laura chiếc bánh mà nàng thích nhất. Một thư kí của Sovieshu tới chuyển cho ta một lời nhắn. " Hoàng thượng muốn gặp Người. " " Gặp ta? " " Vâng. " Có thể là chuyện gì nhỉ? Ta gật đầu và quay sang nói với Bá tước Phu nhân Eliza. " Khi nào bánh được làm xong, hãy bảo Laura tới đây ăn nhé. Nàng ấy cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày trước khi quay lại làm việc. "Vâng, thưa Nữ hoàng." Rồi ta gật đầu với viên thư kí, anh ta nhanh chóng đi trước dẫn đường. Bầu không khí dần thay đổi khi ta đi dần về phía đông, mặc dù quang cảnh xung quanh hầu như giống nhau. Có lẽ là do Cung điện nơi đây có phong cách hoàn toàn khác biệt. Ta lo rằng mình sẽ lại phải gặp Rashta lần nữa, nhưng cô ta lại không xuất hiện trong phòng ngủ của Sovieshu. Hoàng thượng đang ngồi trước chiếc bàn tròn nhỏ. "Ngài cho gọi ta?" Sovieshu im lặng nhìn ta một lúc khi ta xuất hiện. Đôi mắt Ngài ấy như thể muốn nói rất nhiều điều. "Ngài gọi ta có việc gì?" Ta mở lời trước, Sovieshu có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng rồi cuối cùng cũng mở miệng. "Nữ quan của nàng, cái người mà bị tống giam đó!" "Laura. Tiểu thư của Hầu tước Tarital." "Ta nghe nói nàng đã tự tay đón cô ta về." "Nàng ấy là nữ quan của ta. Nàng đã phải chịu đựng nhiều trong năm ngày ấy." Sovieshu trông có vẻ rất không hài lòng. "Nàng có thực sự cần làm vậy không?" "Ngài gọi ta tới đây chỉ để hỏi rằng có phải ta đang chăm sóc cho một người phụ nữ bị phạt không thôi sao?" Sovieshu chắc hẳn có thể hiểu được ta đang móc mỉa hắn. "Nàng hiểu điều ta muốn nói mà. Nói cách khác, nàng đã tự tay đón nữ quan đó vế, cho dù nàng thừa biết điều đó sẽ làm ta như bị xúc phạm, phải không?" Một phần thì đúng là như vậy. Thực ra ta cũng có nghĩ tới việc Sovieshu có thể sẽ bị coi thường vì việc này.. nhưng ta cũng nghĩ rằng chắc Ngài ấy cũng đã đã quên chuyện này rồi. Có lẽ, khi mọi chuyện dần lắng xuống, ta có thể nói cho Ngài ấy biết rằng hình phạt này là vô cùng quá đáng. Hoặc cũng có thể là không. "Ta cũng đã nghĩ rằng có lẽ Ngài sẽ thấy khó chịu." "Nhưng nàng vẫn chăm sóc cho cô ta? Nếu nàng thật sự nghĩ tới ta, nàng đã phải gửi cô ta đi ngay lập tức rồi. Còn ra thể thống gì nữa khi nữ hoàng lại đi chăm sóc cho một người đã từng bị hoàng đế phạt?" "Nhưng cũng sẽ chẳng hay ho gì khi nàng ấy vừa được thả ra đã bị đuổi đi ngay rồi. Thêm nữa, những gì nàng ấy làm cũng chẳng đi quá giới hạn." "Gọi người khác là bẩn thỉu mà là không đi quá sao?" "Nàng ấy chỉ ngăn ai đó định kéo áo ta mà thôi. Một lời trách mắng là quá đủ." Ta càng nói bao nhiêu thì sự lạnh lùng của hắn càng tăng bấy nhiêu. "Vậy là, nàng vẫn sẽ giữ cô ta làm nữ quan?" "Việc quyết định ai là nữ quan của ta hoàn toàn do ta quyết định." Mặc dù Laura có thể sẽ muốn bỏ việc ở Cung điện Hoàng gia, nhưng ta vẫn sẽ giữ nàng ấy lại. Bị trừng phạt chỉ vì một nô lệ bỏ trốn là quá đủ để khiến nàng ấy bị dèm pha trong giới quý tộc rồi. Nếu ta cứ để nàng ấy đi như vậy, Laura sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, đơn độc một mình chống lại Sovieshu. Là một nữ hoàng, ta có thể bảo vệ cho nàng ấy. Sovieshu thở dài rồi quay người đi. "Ta quá mệt mỏi khi phải cãi nhau với nàng rồi. Nàng không thể nào vâng lời ta dù chỉ một lần hay sao?" "Nữ hoàng không cần thiết phải làm theo lời hoàng đế." "Cứ tiếp tục như thế này, nàng sẽ chẳng thế nào so được với nàng ấy." So? So với ai? Hắn nhìn thằng vào ta với nét mặt gượng gạo. "Ta thấy nàng có vẻ mệt rồi. Hãy đi nghỉ đi. Quay về chăm sóc cho thiếu nữ hỗn xược ấy đi." Sau khi Nữ hoàng Navier rời đi, Sovieshu thở dài, rung cái chuông nhỏ đặt trên bàn lên. Cửa mở ra, nhưng người bước vào lại không phải là người hầu. "Nàng làm việc ở đây từ lúc nào thế?" Trước biểu hiện đầy khó hiểu của Sovieshu, Rashta chỉ nở một nụ cười ngây thơ. "Rashta thấy mình như kẻ ăn bám Ngài nếu Rashta chẳng làm gì cả." "Nên là nàng làm việc?" Rashta giang rộng vòng tay đầy thích thú, và Sovieshu cười lớn. "Nàng còn chẳng tự đi được nữa là." Phục vụ cho Hoàng đế là điều vinh hạnh chỉ dành cho quý tộc, là vị trí mà kể cả những người chẳng có địa vị gì cũng mong muốn được làm. Vậy mà, Rashta chỉ muốn phục vụ cho Ngài chỉ vì nàng ấy giống như một kẻ ăn bám.. Nàng ta không nhận thức được quý tộc luôn đánh nhau để tranh giánh vị trí này. "Một người kì quặc." Sovieshu cười thầm. Đối với hắn, trước giờ chỉ có hai người phụ nữ đặc biệt trong đời Sovieshu. Một là mẹ hắn, một nữ hoàng anh minh, và người còn lại là Navier, nữ hoàng đương nhiệm. Hắn đã quá quen với việc giáo dục một nữ hoàng và thậm chí còn học nó cùng Navier, nhưng hắn nghĩ, Rashta vụng về này sẽ trở nên phi thường hơn dù nàng ấy có làm gì đi chăng nữa. "Lại đây ăn chút gì đi." Sovieshu lại rung chuông lần nữa, người hầu nãy giờ đã đứng kiên nhẫn đợi ở cửa bấy giờ mới bước vào. "Bánh bí ngô. Thật ngọt vào. Và mang cả rượu nữa. Loại nào nhẹ thôi." Người hầu đó bước ra để phục vụ, và Rashta vỗ hai bàn tay vào nhau đầy sung sướng. "Bánh bí ngô!" "Nàng thích đồ ăn tới vậy sao?" "Không phải món nào em cũng thích. Có bao nhiêu người chưa từng được ăn miếng bánh bí ngô nào trong đời cơ chứ?" Nàng ấy cười như một đứa trẻ, và Sovieshu nhận ra hắn chẳng thể nào rời mắt khỏi nàng. "Nữ hoàng sẽ chẳng bao giờ vui tới vậy khi nhận được trang sức, dù nó có đắt tới đâu đi chăng nữa. Nhưng nàng lại hạnh phúc chỉ với một điều nhỏ nhoi như vậy." "Nàng ấy không thích trang sức sao?" "Nàng ấy thích. Nhưng nàng ấy chẳng có những thứ cảm xúc như lên hay xuống. Nữ hoàng chỉ bộc lộ một phần nhỏ của bản thân mà thôi." Rashta nhăn mặt rồi thở dài một cái. "Nàng ấy lớn lên thật xinh đẹp, chẳng biết tới thế giới ngoài kia khó khăn tới mức nào. Những người như vậy sẽ chẳng biết trân trọng đá quý đâu." "Hmm?" "Không phải là Nữ hoàng có lỗi, chỉ là nàng ấy quá giàu rồi. Cho dù Ngài có tặng nàng ấy một viên kim cương to tới đâu cũng chẳng bất ngờ nữa." "Đúng vậy. Ôi Chúa ơi. Con mồi của ta thông minh hơn ta tưởng." Rashta chẳng biết có phải hắn đang trêu chọc nàng hay không, nàng chỉ đỏ mặt rồi bĩu môi. "Tch, Ngài toàn gọi em là con mồi thôi." "Vì nàng đúng thực là con mồi mắc bẫy ta mà." "Vậy.. Bệ hạ." Rashta bật cười trước lời nói đùa của hắn, rồi lại cất tiếng lần nữa. Nàng gõ hai ngón tay vào nhau rồi mới mở lời trước một cách cẩn thận. "Ngài nói Ngài sẽ nạp Rashta thành phi tần của Ngài.." "Đúng vậy." "Nữ hoàng có vẻ như chưa biết điều đó.." Sovieshu gật đầu rồi nở nụ cười trấn an nàng. "Chúng ta không cần vội nên cứ từ từ thôi. Chân nàng cũng chưa bình phục hoàn toàn nữa." "Em không hối thúc đâu, nhưng.. em đã có một khoảng thời gian khá là khó xử khi đối mặt với Nữ hoàng. Em không biết phải giới thiệu bản thân ra sao. Nếu điều đó xảy ra lần nữa.." Chương 4 Món quà của Nữ hoàng. "Hoàng đế chuẩn bị đưa ả đàn bà đó lên làm phi tần rồi đấy!" Một buổi sáng điển hình, chẳng có mây hay mưa, cũng chẳng nóng hay lạnh. Hôm nay cũng chỉ là một ngày giống như ngày hôm qua, và cả ngày hôm kia cũng y như vậy. Nhưng rồi, trong một ngày bình thường như hôm nay, ta lại nhận được một tin không bình thường lắm. "Vậy là trong lúc Nữ hoàng bận bịu với việc chuẩn bị cho Lễ Giao thừa thì Hoàng đế lại đi nạp thiếp." "Quá thể thật." "Ít nhất thì không phải Ngài ấy nên đợi khi nào Lễ Giao thừa kết thúc hãy nạp thiếp chứ." Các nữ quan phàn nàn với nhau một cách đầy bất mãn. Ta im lặng ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu bản thân trong gương. Ta biết trước chuyện này sẽ xảy ra.. nhưng ta không ngờ là nó tới sớm vậy. Nếu cứ như này, có lẽ buổi lễ nạp phi sẽ được tổ chức ngay trước Lễ Giao thừa mất. "Haah.." Ta thở dài mệt mỏi, bắt đầu thấy buồn nôn bởi cái ý nghĩ rằng mọi người sẽ xúm quanh ta vào Lễ Giao thừa chỉ để hỏi về chuyện đó. Và cho dù họ không trực diện nói trước mặt ta đi chăng nữa thì ta cũng tin chắc rằng, luôn có lời bàn tán từ sau lưng. Tuy nhiên, ta cũng không thể lờ đi thực tại là Hoàng đế đã nạp thiếp dù biết thừa rằng ta sẽ rất khó chịu vì điều đó. "Khi nào thì họ làm lễ?" Các nữ quan liếc nhìn lẫn nhau, cuối cùng, Bá tước Phu nhân Eliza mới cất tiếng trả lời. "Người ta đồn rằng Ngài ấy muốn tiến hành sớm nhất có thể. Ngài muốn phải hoàn thành xong lễ trước khi qua năm mới." * * * Khoảng chiều hôm đó, thư kí của Sovieshu lại tới chuyển lời nhắn của hắn cho ta. Vẫn là về việc nạp thiếp, trong khi đó, những quan chức khác thì nhìn chòng chọc ta như thể đang đợi chờ một tin đồn hay ho nào đấy. "Hoàng thượng muốn buổi tiệc đơn giản một chút, dù sao đây cũng là thời điểm của những sự kiện lớn, vấn đề thời gian cũng khá khó khăn." "Đơn giản?" Phi tần của Hoàng đế không được coi như một thành viên trong gia đình Hoàng tộc, con của họ cũng chẳng phải hoàng tử hay công chúa. Nếu may mắn lắm thì cũng chỉ được nhận chút vinh lộc và tước vị công tước mà thôi, nhưng tất nhiên sẽ không được phép kế ngôi vua. Cho dù là thế, một phi tần vẫn có thể có con với hoàng đế, và theo như truyền thống, cô ta vẫn được tổ chức một buổi lễ ra mắt. Tuy nhiên, chắc chắn không phải lễ cưới rồi. Thay vào đó, tại buổi lễ ấy, phi tần sẽ là trung tâm của sự chú ý, rồi sau đó hai người sẽ ký vào một bản hợp đồng được chứng thực bởi thủ tướng. "Hoàng thượng nói sẽ tổ chức một buổi lễ đơn giản hay muốn bỏ qua luôn? " Không thể nào mời được một lượng lớn khách trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được, vậy nên chúng ta sẽ bỏ qua buổi lễ luôn. " " Nếu vậy, ta có cần phải làm gì nữa không? " " Thưa không. Hoàng thượng nói người không cần phải lo về chuyện này. " Theo như những gì ta biết, bỏ qua buổi lễ đó là một chuyện hoàn toàn không bình thường. Dù sao, bên trong sảnh vẫn sẽ được trang hoàng nhằm vinh danh phi tần trong ngày hôm đó, rồi họ sẽ cùng nhau ăn bữa tối cùng với vài người họ hàng thân thiết của họ. Cuối cùng là ký vào bản hợp đồng. Vậy mà ta lại không cần lo về chuyện đó sao? Là do hắn quá kiêu ngạo, hay đó là do hắn biết giữ ý? " Báo với Ngài là ta đã hiểu. " Cũng chẳng có vấn đề gì đối với ta hết. Viên thư kí cúi đầu rồi rời đi. Những công chức kia nãy giờ vẫn chăm chú quan sát ta, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn của ta, họ ngay lập tức rời mắt đi, cúi đầu xuống giả đò như đang làm việc. 'Đừng bao giờ run sợ trước bọn họ.' Người khác chắc chắn sẽ bàn tán sau lưng ta nếu ta tỏ ra rằng bản thân đang vô cùng đau khổ. Cho dù phi tần đó có ý định cướp đi cuộc sống của ta đi chăng nữa, ta cũng không muốn kẻ khác nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc chỉ vì chồng ta yêu một người phụ nữ khác. Với vẻ mặt điềm tĩnh, ta bắt đầu xem lại các kế hoạch và nêu ra những điều chỉnh cần thiết cho Lễ Giao thừa. * * * " Hoàng đế sẽ kí vào bản hợp đồng trước. Sau đó cô chỉ việc kí vào dòng kẻ màu đen bên dưới tên Ngài ấy là được. " Nam tước Lant, một trong những thư kí riêng của Hoàng đế, chịu trách nhiệm cho việc dạy dỗ cho Rashta. Khi ngài Nam tước vừa giải thích xong về những điều căn bản trong một bản hợp đồng, đôi mắt Rashta liền mở lớn hơn, đi kèm với đó là một tiếng rên rỉ thật khẽ. Và âm thanh đó ắt hẳn không phải là thường thấy ở một quý tộc. Nam tước Lant nhìn chăm chăm vào cô một lúc, và ngài bắt đầu thấy bối rối khi nhận ra những giọt nước mắt của Rashta rơi xuống từ lúc nào. " Ta hiểu ý ngài, nhưng.. Rashta không có chữ kí. " " Vậy hãy làm một cái đi. " Và khuôn mặt Rashta đột ngột đỏ lên khi nghe thấy câu trả lời rất bình thường của ngài. " Ah.. " Nam tước Lant cuối cùng cũng nhận ra lý do mà Rashta phải vất vả như vậy. " Cô không biết viết phải không? " Khi Rashta được giao phó cho Nam tước Lant, Hoàng thượng đã nói cô là một thường dân, vậy nên ngài tự hiểu là cô đã có những kiến thức căn bản rồi. Có vẻ như tin đồn rằng người phụ nữ xinh đẹp được Hoàng thượng sủng ái thực ra lại là một nô lệ bỏ trốn, là một tin đồn đúng thật. Dù sao, đâu có lợi lộc gì khi dạy cách đọc hay viết cho nô lệ cơ chứ. " Ta đoán là cô không biết thật. " Ngài thật sự muốn hỏi rằng cô có thật là nô lệ không, nhưng ngài chỉ cười, vờ như chẳng biết gì, rồi đặt một tờ giấy trắng xuống trước mặt cô. Sẽ chẳng dễ dàng gì nếu dạy cô biết viết chỉ trong vài ngày, nhưng sẽ ổn hơn nếu cô có thể ít nhất vẽ được tên mình. " Nếu cô không biết cách đánh vần tên của mình, ta sẽ viết thử vài cách phát âm giống với 'Rashta', cô có thể chọn một cái và ghi nhớ nó. " Thật may là Rashta nhanh chóng thành thạo việc phát âm. Đáng nhẽ, đây sẽ là một việc khá khó khăn đối với một nô lệ, vậy nên Nam tước Lant rất bất ngờ trước chuyện này. " Ta có đọc đúng không? " " Cô làm tốt lắm. " Sau khi khen ngợi cô, Nam tước Lant nhận được một nụ cười đáp lại. Ngài tiếp tục giải thích việc cô cần biết trong buổi lễ ký nhận. " Đó sẽ là một bửa tiệc lớn với rất nhiều quý tộc tham dự. Cô Rashta cũng có thể mời bạn bè của cô, bao nhiêu cũng được. " " Ồ. " " Khi ngài thủ tướng tới cùng với vài bản hợp đồng, cô hãy kí vào đó. " " Hợp đồng! " " Và ngài thủ tướng sẽ cất giữ chúng. " Rashta dậm chân đầy sung sướng và thốt lên vài tiếng háo hức. Nam tước Lant quan sát cô một lúc rồi mới nói thêm. " Còn chuyện này, không bắt buộc lắm nhưng.. " "? " " Đôi lúc, nữ hoàng sẽ gửi một món quà tới cho phi tần của hoàng đế khi cô ta kí vào bản hợp đồng. " " Quà? " " Nữ hoàng là chủ nhân của cung điện. " "... " " Theo quan điểm của một chủ nhân cung điện, phi tần là người sẽ sống với họ trong tương lai. Vì vậy, phi tần không chỉ sẽ nhận được sự sủng ải và công nhận của hoàng đế mà ngay cả của nữ hoàng nếu phi tần đó được tặng quà. Nếu có nhiều phi tần, người nhận được quà từ nữ hoàng sẽ được coi như phi tần đứng đầu. " Đột nhiên, vẻ mặt Rashta trở nên hơi phân vân. " Liệu Rashta có nhận được quà từ Nữ hoàng không nhỉ? " * * * " Ta sẽ không gửi gì hết. " Các nữ quan trao nhau những cái nhìn thật nhẹ nhõm. " Tạ ơn Chúa. " " Thần đó lo không biết liệu Nữ hoàng có định gửi quà cho ả không. " Có nhiều lý do để ta không gửi quà cho cô ta. Sau khi viên thư kí của Sovieshu rời đi, ta đã nghiên cứu vài tiền liệu trước đây, chỉ là để đề phòng. Kể cả khi buổi tiệc được tổ chức đi chăng nữa thì việc gửi quà cũng không phải là bắt buộc. Nếu có nhiều hơn một phi tần, việc tặng quà rất có thể sẽ ảnh hưởng tới việc phân chia quyền lực và thậm chí còn liên quan tới những người thân cận khác của nữ hoàng. Nhưng trong trường hợp của Rashta thì lại khác. Trong bất kì trường hợp nào, ta cũng không hề có nghĩa vụ phải tặng quà, thêm nữa, Sovieshu cũng đã nói ta không cần lo về việc này. Sao ta không thể chỉ nói rằng" Hãy chăm sóc chồng ta nhé "nhỉ? " Đừng lo. Ta không biết liệu có cần lý do để gửi quà hay không, nhưng ta sẽ không tặng gì hết. " Một vẻ mặt thỏa mãn xuất hiện trên gương mặt các nữ quan. " Laura hẳn sẽ vui lắm nếu nàng ấy ở đây.. Thần đang tính ra ngoài cung hôm nay, có lẽ thần sẽ kể cho Laura chuyện này, thưa Nữ hoàng. " " Laura sao rồi? " " Khi thần gặp nàng ấy vài hôm trước, nàng vẫn còn tức về 'người phụ nữ đó.' " " Hầu tước Phu nhân Tarithal cũng rất tức giận, nàng kể chuyện này mỗi lần tham dự tiệc trà nào đó. " Ta thầm nghĩ, thật tốt khi có những người này ở bên. Sovieshu và phụ tá của ngài cũng chăm sóc tốt cho Rashta rồi, vậy nên ta không nghĩ những người thân thiết với ta cũng cần phải ủng hộ cô ta. " Tiện thể, thưa Nữ hoàng.. thần có thể hỏi người chuyện này không? " " Chuyện gì thế? " " Có tin đồn là hoàng tử của Tây Quốc sẽ tới vào Lễ Giao thừa. Có thật vậy không? " Những nữ quan khác đột nhiên dừng nói và đều quay sang nhìn ta. Khi thấy cái gật đầu của ta, họ thốt lên đầy háo hức. Ta cố mím môi lại để ngăn bản thân nở một nụ cười. Sự sung sướng của những nữ quan này trước sự xuất hiện của ngài ấy đều không phải không có lí." Hoàng tử của Tây Quốc "là em trai duy nhất của Hoàng đế Tây quốc, được biết tới với nhiều lý do khác nhau. " Ngài ấy đẹp trai lắm phải không? " " Họ đồn là chỉ cần mắt chạm nhau thôi là đủ trúng phải tà thuật của ngài ấy rồi. " " Nhưng ta nghe đồn ngài ấy khá là kiêu ngạo. Ta tự hỏi liệu có khi nào ngay cả hoàng đế Tây Quốc cũng bỏ cuộc trong việc ép hoàng tử cưới rồi hay không? " Ta kẽ gật đầu khi nghe những lời bàn tán của các nữ quan. Tây Quốc là một quốc gia mạnh về quân sự, gần như là ngang với Đế chế phương Đông này. Nhưng xét về độ giàu có thì Tây Quốc chính là quốc gia giàu nhất thế giới. Hoàng tử, người được cho là người sẽ thừa kế khối tài sản kếch xù ấy đã luôn có vô vàn tin đồn xoay quanh ngài. Bỏ lại những ý nghĩ về Sovieshu và phi tần của hắn phía sau, ta từ từ thưởng thức cuộc trò chuyện ngọt ngào này. * * * " Không có buổi lễ sao? " Khi Rashta hỏi Hoàng thượng Sovieshu về việc buổi lễ sẽ lớn tới mức nào và liệu cô có thể mời bạn bè không, cô vẫn chưa sẵn sàng khi nghe được tin này. " Nhưng Nam tước nói chúng ta sẽ tổ chức một bửa tiệc lớn mà.. " " Ta chưa nói với nàng rằng Lễ Giao thừa sắp tới rồi sao? Ta không muốn thúc giục chuyện này, nhưng không phải nàng nói rằng nàng muốn lễ ký kết được thực hiện sớm nhất có thể hay sao? " "? " Mặc cho lời giải thích của hắn, Rashta chỉ trông còn rối rắm hơn. Sovieshu cũng nhận ra có vẻ như hẳn đã đánh giá quá cao mức độ hiểu biết của cô nàng. Dù Rashta có vẻ thông minh hơn vẻ ngoài, hắn cũng quên mất rằng nàng còn nhiều điều không biết về giới quý tộc. " Đây là lỗi của ta. " " Ý Ngài là sao? " " Thật không dễ dàng gì khi phải tổ chức một buổi lể lớn. Ta còn nhiều việc phải lằm. Thời gian thì không có nhiều, sẽ là bất lịch sự nếu ta tổ chức nhiều bữa tiệc lớn sát nhau như vậy. " " Ah! Vậy liệu có buổi lễ nào khác trùng ngài lễ ký kết của Rashta không? " " Lễ Giao thừa sắp được tổ chức rồi. " Rashta trở nên buồn bã hẳn khi nhận ra ước mơ được các quý tộc khác chúc phúc trong một bữa tiệc lớn, nhưng giờ bữa tiệc đã trở thành cát bụi. Cô đã luôn mong được mọi người vây quanh lấy mình, vậy nên cô mới muốn buổi lễ được tổ chức sớm như vậy. Chắc chắn là Hoàng thượng sẽ thấy phiền rồi, thế nên Rashta chẳng hề tỏ ra thất vọng mà chỉ im lặng. Dù thế nhưng, sự thất vọng ấy của Rashta còn tăng thêm vào ngày lễ. Cho dù là không được tổ chức tiệc đi chăng nữa, cô vẫn mong đợi ít nhất vẫn nên có chút gì. Và khi chẳng có gì xảy ra, cô vẫn chờ đợi Hoàng thượng sẽ xuất hiện, xin lỗi kèm lời hứa về những món quà. Nhưng cũng chẳng có nổi một lời chúc phúc hay một món quà, từ cả Hoàng đế lẫn Nữ hoàng. Cô thấy buồn, Nam tước Lant đã kể rằng các đại sảnh cung điện đều dưới quyền Nữ hoàng. Rashta đã tập kí tên mình rất chăm chỉ, nhưng kí xong bản hợp đồng, cô thấy thật trống rỗng. Sau khi xong xuôi, ngài thủ tướng rời đi ngay lập tức, nói rằng ngài có việc phải làm. Chẳng có một lời chúc mừng, một tiếng vỗ tay hay sự sung sướng như thể có được mọi thứ trên đời. Sovieshu cũng rời đi khi nói" Ta vẫn còn việc phải làm, "và" Hẹn gặp nàng sau. "Rashta trở về phòng, úp mặt vào lòng bàn tay. " Tại sao lại như vậy? " Hầu gái của Rashta lập tức tiến lại gần, hỏi cô xem chuyện gì đã xảy ra, nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng lúc này mới bùng nổ. " Nữ hoàng hẳn phải ghét ta lắm, nếu không người đã chẳng bỏ qua buổi lễ lẫn món quà. Kể cả khi không tặng quà cho ta đi chăng nữa, không phải người vẫn nên tới hay sao? " " Đừng khóc mà Rashta. Sao cô lại khóc vào một ngày tốt như thế này.. " " Đừng lo, dù sao cô cũng sẽ chẳng mấy khi gặp nàng ấy đâu. " Vậy nhưng, nỗi đau ấy của Rashta vẫn chẳng vơi đi. Khi Sovieshu kết thúc công việc và tới thăm cô, hắn cũng nhận ra sự ảm đạm của cô. " Sao con mồi của ta lại trông buồn như vậy vào một ngày ý nghĩa như hôm nay chứ? " " Ý Ngài là sao, ý nghĩa? Em còn chẳng được ai chúc mừng.. " " Không được ai? Ngài thủ tướng chúc mừng nàng đó thôi. Ngài ấy đã cúi đầu trước nàng, cả các người hầu cũng vậy. " Nhưng Rashta mong muốn được chúc phúc bởi các quý tộc chứ không phải người hầu. Cô muốn được công nhận bởi những kẻ cao ngạo, luôn vênh mặt lên như thể họ là người giỏi nhất. " Nữ hoàng hẳn phải ghét Rashta lắm.. " Gương mặt Rashta trông còn rầu rĩ hơn, và Sovieshu buộc phải thú nhận. " Nữ hoàng không phải ghét nàng nên đã không chuẩn bị buổi lễ hay quà cho nàng đâu. Ta đã nói với nàng ấy như vậy vì đây không phải thời điểm thích hợp mà thôi." Rashta gật đầu nhưng chẳng có vẻ như là tin tí gì hắn nói. Trong hoàn cảnh này thì thật là bất khả thi cho Sovieshu nghỉ ngơi cùng phi tần của hẳn. Ngày hôm sau, Sovieshu đưa cho viên thư kí một món quà và sai hắn tặng cho Rashta, dưới cái tên của Nữ hoàng. Chương 5 Chuyện về nữ quan của Rashta. "Thưa Nữ hoàng, Đại Công tước Lilteang gửi tặng cho người một tấm lụa như một món quà của ngoại quốc." Các nữ quan hoàn tất việc sửa soạn cho ta sớm hơn mọi khi nên ta ngồi lại với họ, cùng thưởng thức tách cà phê sáng. Trong khi đó, Đại Công tước Lilteang đã sai người hầu tới tặng quà cho ta. Ta ngước lên nhìn món đồ nằm yên trên hai tay đang dâng lên của tên người hầu. Đó là một tấm lụa xanh lộng lẫy, tỏa ánh sáng bạc như lớp vảy của một con cá hố. Ta thở dài và đặt tách cà phê xuống. Tấm lụa trông thật đẹp đẽ, và đắt tiền, vậy nên thật khó để mà nhận nó mà không nghĩ gì tới ý đồ của người tặng. Hoàng tử Lilteang là bác của Sovieshu, chỉ già hơn hai tuổi. Mặc dù ngài không hề có tham vọng được trở thành hoàng đế nhưng ngài vẫn thường xuyên hối lộ và nhờ ta giúp đỡ các thứ, từ khi ta lên ngôi nữ hoàng. Nếu ta nhận món quà này, chắc chắn sẽ là kèm theo vài nhiệm vụ khó khăn khác. "Cảm ơn, nhưng hãy nói lại với ngài ấy rằng ta không thể nhận món quà này được. Sẽ gây ra hiểu nhầm mất." Chuyện này đã xảy ra nhiều lần trước đây nên người hầu đó chỉ cười một cách sượng sùng như thể đã đoán trước được điều này. Cậu ta lẩm bẩm đầy kính cẩn "Thưa vâng" rồi rời đi. "Ngài Công tước vẫn chưa thấy mệt à." Khi cánh cửa đóng lại, Bá tước Phu nhân Eliza thốt lên như vậy, những người khác cũng bật cười thành tiếng. Bầu không khí lại yên bình trở lại. Nhưng không ngờ rằng, vị khách thứ hai lại tới. Ta thường tới Cung điện Trung tâm mỗi buổi sáng sau bữa ăn, vì vậy chẳng có mấy khách tới đây thăm ta vào sớm thế này. Nhưng tận hai người trong một sáng sao? Ta cho phép vị khách đó vào dù còn nhiều thắc mắc. Thật may là vị khách này không phải người hầu của một quý tộc, mang theo một món quà hối lộ khác, đó là một công chức tới để làm việc về những nghị trình trong ngày. Cũng không phải một công việc khó khăn lắm nên sau khi trao đổi một lúc, anh ta rời đi ngay. Và cực kì bất ngờ là, một vị khách thứ ba xuất hiện. Lần này là Rashta, người mà ta đã nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ gặp mặt đối mặt như thế này. "Rashta? Thật sao?" Ta nhìn người lính canh đầy ngạc nhiên. Anh ta cúi đầu và nói "Thưa vâng" với vẻ mặt rất khinh thường. Bá tước Phu nhân Eliza chặc lưỡi lần nữa. "Sao ả ta dám vác mặt tới đây cơ chứ?" Người lính canh hiển nhiên là không biết; anh chỉ canh trước cửa và thông báo cho ta về những vị khách tới thăm mà thôi. Tuy nhiên, có vẻ như anh ta cũng cảm thấy có lỗi khi đã báo lại cho ta chuyện này, và giờ gương mặt ấy bắt đầu trở nên xấu hổ. Bá tước Phu nhân nói với ta đầy lo lắng. "Người có cho cô ta vào không, Nữ hoàng?" "À thì.." Thú thực thì ta chẳng muốn gặp cô ả lắm. Tại sao ta phải gặp một ai đó chỉ biết làm cho ta đau khổ. Một ngày nào đó, ta có thể đi cạnh Sovieshu, trò chuyện với hắn kể cả khi có rất nhiều phi tần xinh đẹp khác đi kế bên. Nhưng tất nhiên không phải là bây giờ, ta khó lòng có thể đối xử với tình nhân của Sovieshu như không có gì được. Thế nhưng.. "Cho cô ta vào." Bá tước Phu nhân thốt lên đầy kinh ngạc. "Nữ hoàng!" Ta nâng ly cà phê khi nãy lên. Ta không muốn gặp cô ta, nhưng Rashta là một phi tần, và cũng là tình đầu của Sovieshu.. có phải là yêu không? Người phụ nữ đầu tiên mà hắn yêu. Sovieshu đã trở nên lạnh nhạt với ta hơn hẳn kể từ khi cô ta xuất hiện, ta không muốn phải cãi vã mãi với hắn. Kể cả khi ta không yêu hắn say đắm, ta cũng không mong mình bị Hoàng đế ghét bỏ. Ta có thể chấp nhận cuộc thăm thú này. "Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, thưa Nữ hoàng. Ta là Rashta." Ta không biết liệu cô ta có đang giả vờ không biết, hay thậm chí là không quan tâm tới vụ Laura hay không, nhưng ngay khi vừa bước vào, Rashta vẫn nở một nụ cười rạng rỡ khi chào ta. Bá tước Phu nhân Eliza không thèm giấu đi biểu hiện không hài lòng của mình và ngồi xuống, im lặng quan sát, trong khi ta thì cố gắng giữ cho cơ mặt của mình tỏ ra bình thường nhất. May là ta đã luyện tập rất tốt trong việc che giấu đi những cảm xúc trong mấy tình huống như này. ".. Không như lần trước, ta chắc là cô đã trở thành phi tần của ngài. Chúc mừng." "Cảm ơn người!" Ta chào đón thật máy móc.. nhưng giờ ta phải nói gì đây? Ta nghĩ một lúc rồi quyết định hỏi thẳng. "Cô tới đây có việc gì?" "Ta tới đây có việc gì?" "?" "Ta và người giờ giống như chị em rồi, Nữ hoàng. Gia đình đó." Bá tước Phu nhân Eliza quá kinh ngạc tới mức bị sặc bởi cà phê. Hai tay bà giơ lên che lấy miệng để ho khẽ, nhưng bà vẫn trừng mắt với Rashta. Ta với vẻ mặt ngơ ngác nhìn Rashta. Cô ta vừa nói gì vậy? Chị em? Gia đình? "Gia đình?" "Vì chúng ta có chung chồng mà." Giờ thì chiếc mặt nạ dửng dưng của ta gần như đã vỡ. Ta cố gắng kiềm cơn tức giận xuống. Hợp đồng phi tần chỉ là một bản hợp đồng, phi tần không hề được công nhận như một phần của Hoàng tộc. Trong khoảng thời gian hợp đồng đó, phi tần có thể nhận được sủng ái về của cải, nhưng nếu hợp đồng đó không được gia hạn, cô ta bắt buộc phải rời Cung điện Hoàng gia. Đứa con của phi tần cũng sẽ không được coi là hoàng tử hay công chúa kể cả có là con của hoàng đế đi chăng nữa. Vậy mà người phụ nữ này lại coi ta là gia đình chỉ vì chúng ta có chung chồng ư? Có quá nhiều vấn đề trong một câu nói đó mà ta còn không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong khi ta còn đang cố gắng sắp xếp lại những dòng suy nghĩ trong đầu, Rashta lại vỗ hai tay vào nhau. "Ta có thể gọi người là chị không?" Bầu không khí dần trở nên lạnh lẽo. Ta mím môi lại. Sự rộng lượng của ta cũng có giới hạn chứ. "Không." Rashta trở nên buồn bã. Cô ấy hơi chớp mắt và nhìn ta một cách sợ sệt, như thể cô ta không bao giờ có thể đoán được ta sẽ trả lời như vậy. Điều này còn bất ngờ hơn, bởi nó như thể cô ấy muốn nói là, "Hãy trở thành chị em đi. Dù ta đã cướp chồng của người nhưng chúng ta vẫn sẽ thân thiết với nhau nhỉ?" "Có phải do người không ưa Rashta không?" Đôi mắt to tròn như mắt nai của cô ta bắt đầu đẫm nước mắt. "Vấn đề không phải ở chuyện ta ghét cô." Nhưng tất nhiên ta vẫn ghét cô ta. "Cô có thể là phi tần của Hoàng thượng nhưng không phải chị em với ta." Ta cố gắng nở nụ cười khi giải thích sự thật phũ phàng này, nhưng Rashta khóc còn lớn hơn. Cô ả hẵn phải nghĩ là ta đang giễu với cô. Vì nụ cười không có tác dụng gì nên ta gạt bỏ nó đi ngay, quyết định kết thúc buổi gặp gỡ nhỏ này. "Ra ngoài." Khi Rashta rời đi, mọi người trong phòng nhìn nhau đầy kinh ngạc. "Thú thật là.. thần không biết nói gì về cô ta nữa." Bá tước Phu nhân Eliza ngồi chết lặng, và những nữ quan khác cũng vậy. Đa số họ đều chưa gặp một phi tần của hoàng đế nào chứ đừng nói là một nữ hoàng. Ta nhíu mày quay sang hỏi vị nữ quan già nhất. "Phi tần nào cũng như vậy sao?" Mặc dù ta đã ở trong Cung điện Hoàng gia từ khi còn nhỏ để học tập tại tòa án, nhưng ta cũng chưa từng gặp một phi tần nào của hoàng đế tiền nhiệm. Khi đó ta cũng chưa đủ tuổi để ra mắt với giới quý tộc, vì vậy ta chẳng quan tâm tới thê thiếp của hoàng đế lúc ấy. "Phi tần thật sự hiếm khi đi gặp nữ hoàng. Chỉ tổ gây ra đau khổ cho lẫn nhau mà thôi, mà các phi tần cũng không muốn bị ghét nữa." "..." Chắc là Sovieshu thích kiểu người như Rashta. Bá tước Phu nhân Eliza thở dài. "Cô ta sẽ cần vài nữ quan sớm thôi. Hoàng đế nói cô ả là thường dân nhưng thần chẳng thấy giống thường dân chút nào. Thần tự hỏi không biết có quý cô trẻ nào lại muốn trở thành nữ quan của phi tần đó không nữa.." * * * "Khi ta tới thăm người, người bảo rằng ta chỉ là phi tần chứ không phải chị em gì với người. Có thật là như vậy không Nam tước Lant? Hay là do Nữ hoàng ghét ta?" Sau khi buổi lễ ký kết kết thúc, Nam tước Lant vẫn là người chịu trách nhiệm cho phần lớn các vấn đề liên quan tới Rashta. Hôm nay ngài đột xuất tới thăm cô và đã cực kì kinh ngạc khi nghe được chuyện này. "Cô tới gặp Nữ hoàng sao?" "Vâng.. người có gửi cho Rashta một món quà. Ta nghĩ mình nên tới thăm nàng ấy.." Nam tước Lant rên rỉ đầy bất lực, lấy tay bóp trán. Rashta hơi nghiêng đầu thắc mắc. "Sao vậy? Rashta làm sai gì ư?" "Còn tệ hơn là sai nữa.." "?" "Vị trí của cô Rashta và Nữ hoàng là hoàn toàn đối lập nhau." "Tại sao lại vậy? Chúng ta đều chung một người chồng mà." Đấy là những gì Rashta đã nói với Nữ hoàng sao! Nam tước Lant đột nhiên đơ ra vài phút. Vậy nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn và đen tuyền của Rashta, ngài tin là cô ấy không cố tình nói như vậy. Ngài là người chịu trách nhiệm giúp đỡ Rashta. Dù sao, kiến thức về giới quý tộc của Rashta cũng chẳng hơn gì một đứa trẻ con quý tộc cả, vậy nên ngài cần tỏ ra cảm thông. Nhưng kể cả thế.. "Rashta, không ai ngăn cô lại khi cô định đến thăm Nữ hoàng sao?" "Cherily và Kisu?" "Đó là ai?" "Người hầu của Rashta. Hoàng thượng chỉ định họ phục vụ ta." "Ngoài mấy cô hầu gái đó ra.. cô không có nữ quan sao?" Rashta lại nghiêng đầu tò mò lần nữa. "Không chăng?" Nam tước Lant đứng dậy với vẻ mặt quả quyết. Rồi ngài lập tức tới chỗ Hoàng thượng Sovieshu và báo cáo lại về chuyến thăm của ngài với Rashta. "Bệ hạ, Rashta giờ đã là phi tần của Ngài rồi, nhưng cô ấy hoàn toàn không biết gì về giới quý tộc cả. Dù cô ấy có hầu gái nhưng cũng cần cả nữ quan nữa." Một viên thư kí khác đứng cạnh cũng lên tiếng, "Liệu có nữ quý tộc nào lại muốn phục vụ cho một thường dân như Rashta không?" "Rashta đâu phải thường dân đầu tiên trở thành phi tần cơ chứ." Nam tước Lant đáp lại viên thư kí kia rồi quay sang tiếp tục thuyết phục Hoàng đế. "Ngài tốt nhất vẫn nên gửi một nữ quan tới để chỉ dẫn cho cô ấy về giới quý tộc." Sovieshu tỏ ra đồng tình với ngài. "Ta cũng đã từng nghĩ tới chuyện đó, Nam tước Lant." "Vâng, thưa Bệ hạ." "Tìm một nữ quan về chịu trách nhiệm giúp đỡ Rashta." "Vâng, Bệ hạ." * * * Khi ta đang đi dạo trong vườn Cung điện phía Tây, một con chim lớn và đẹp tuyệt trần xuất hiện, đậu trên một khóm hoa và bắt đầu rỉa lông. "Một con chim kì lạ." Các nữ quan vẫn chưa để ý tới nó. Họ còn bận bàn cãi về nỗ lực tìm kiếm một nữ quan cho Rashta của thư kí Sovieshu hóa ra lại là vô ích. Ta cẩn thận tiến lại gần nó, và khi ta vươn tay ra, con chim nhanh chóng nhảy lên trên. Nó rũ đôi cánh và rúc mỏ vào mu bàn tay ta, như thể đã quen với con người. 'Liệu có phải con chim này được nuôi bởi quý tộc không nhỉ?' Ta vuốt ve đầu nó rồi chợt nhận ra một mảnh giấy nhỏ được buộc ở chân con chim. Có một dòng chữ viết tay trên đó. Tôi là một vị khách ngoại quốc, sẽ tới đây vào Lễ Giao thừa. Viết cái này lúc đang uống. Ta bật cười, lúc này các nữ quan mới tới gần để xem xem có chuyện gì. "Ôi, trông lạ thật." "Đẹp quá." "Thật là một con chim xinh đẹp. Nó là giống gì vậy?" "Có lẽ là loài không dễ để thuần hóa đâu.. dùng để đi săn chăng?" Ta cho họ xem lá thư, các nữ quan đều cười và giục ta viết thư trả lời lại. Ta chỉ mỉm cười. Liệu có thực là một người nước ngoài say rượu hay không? Sẽ có rất nhiều đại sứ nước ngoài tới đây tham dự lễ mừng Năm mới, nên chuyện này rõ ràng là không bình thường.. Theo lẽ thường thì những con chim khác sẽ bay theo mùi hương đầy thu hút để trở về tổ chim. Thật kì lạ khi con chim này lại có thể bay được đến đây. Ta rút ra một chiếc bút bỏ túi mà luôn mang theo mình, một nữ quan đưa cho ta một mẩu giấy nhỏ. Một chú chim say tìm đường quay lại. Nếu nó về đúng hướng thì chắc hẳn là chú chim này giỏi hơn chủ nhân của nó rồi. Các tiểu thư chen vào để xem ta viết gì trên thư và cuối cùng bật cười thành tiếng. Ta cất cây bút đi, cho con chim uống chút nước rồi buộc lá thư vào chân nó. Con chim lại rúc mỏ vào tay ta lần nữa rồi vỗ cánh bay đi. "Đáng yêu quá." "Con chim đó có vẻ thích Nữ hoàng thật đấy." "Đúng đấy, không phải kì lạ hay sao khi nó chỉ quan tâm mỗi Nữ hoàng?" Ta trở về phòng mình sau khi nghe chuyện các quý cô bàn tàn về chim chóc, và nhận ra một viên thư kí của Sovieshu đang đợi mình. "Chuyện gì sao?" Có vẻ như anh ta đã đứng đợi một lúc rồi nên trả lời ngay. "Hoàng đế cho gọi người." Gương mặt các nữ quan đột nhiên đanh lại, cả ta cũng vậy. Niềm vui vẻ ban nãy khi bắt gặp chú chim đẹp đẽ đó giờ đã biến mất, và trái tim ta dần trở nên nặng trĩu. Trước đấy, ta chẳng bao giờ quan tâm việc Sovieshu cho gọi ta, nhưng bây giờ thì ta chỉ có thể nghĩ tới "Lại chuyện gì nữa đây?" ".. Ta biết rồi." Rashta giờ đã là phi tần, ta cũng đã từ chối thằng thừng cái nỗ lực làm thân với ta một cách không cần thiết của cô ả. Vậy thôi. Chẳng lẽ vẫn chưa kết thúc à? 'Liệu ngài ấy có quở trách ta vì không gọi cô ta là em gái không? Không. Cho dù ngài có yêu quý cô ta cỡ nào thì cũng chưa tới mức đó được.' Sovieshu lớn lên cùng với mẹ, ngài ấy phải hiểu chuyện giữa những nữ hoàng và phi tần là như thế nào. "Đợi ta một chút." Ta bước vào phòng và thay bộ váy đi dạo sang một chiếc trang trọng hơn. May là ta không tình cờ bắt gặp Rashta thêm nữa khi ta tới phòng của Hoàng đế. Ta bước vào trong, Sovieshu rót cho ta một tách trà và ngay lập tức đi vào vấn đề. "Cho dù phi tần không cần nhiều nữ quan như nữ hoàng nhưng họ vẫn nên có một hay hai người đi theo. Ta sẽ gửi một, hai nữ quan cho Rashta." "Ta biết. Ta thấy mấy thư kí của ngài đang tìm nữ quan rồi." ".. Nhưng đã vài ngày rồi, không có nữ quý tộc nào tới cả." "Vậy sao?" "Ta đã nghĩ họ không tới có lẽ là do Nữ hoàng, chủ nhân cung điện, chưa lên tiếng. Vậy nên liệu Nữ hoàng có thể nào tìm một nữ quan cho Rashta không?" cung đấu drama quý tộc romance webnovel
Hiếu Ai Triết Hoàng hậu From Wikipedia, the free encyclopedia Hiếu Ai Triết Hoàng hậu chữ Hán 孝哀悊皇后, 20 tháng 11 năm 1610 - 25 tháng 4 năm 1644, thường gọi là Ý An Hoàng hậu 懿安皇后, là Hoàng hậu duy nhất dưới triều Minh Hy Tông Thiên Khải Hoàng đế. Bà trở thành một vị Hoàng hậu rất nổi tiếng, khi có tranh chấp quyết liệt với vị đại hoạn quan khuynh triều khi ấy là Ngụy Trung Hiền, và thành công giúp Minh Tư Tông Sùng Trinh Đế lên ngôi. Nhiều thuyết cho rằng Trương Hoàng hậu đã tự sát khi nhà Minh sụp đổ.
Trang 1 của 3 trang 1 2 3 » Giới thiệu truyện Navier là một hoàng hậu hoàn hảo, nhưng Hoàng đế lại muốn một người vợ hơn là một cộng sự. Vì vậy, hắn bỏ rơi Hoàng hậu Navier và để một cô nô lệ ở bên mình. Điều đó hoàn toàn ổn cho đến khi nàng nghe thấy Hoàng đế hứa hẹn với ả nô lệ sẽ đưa ả lên làm Hoàng hậu. Sau nhiều đau khổ, Navier quyết định sẽ tái hôn và trở thành Vương hậu của Vương quốc láng giềng. Link thảo luận góp ý [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Lam Chỉnh sửa cuối 16 Tháng năm 2021 Chapter – Ta sắp bị phế truất ngôi vị hoàng hậu "Ta chấp nhận li hôn." Phải chăng ta là người duy nhất nở nụ cười nhạt khi thốt ra những lời đó? Sovieshu nhìn ta với vẻ mặt nửa nhẹ nhõm, nửa nuối tiếc. Đó chỉ là giả dối, hay là chân thành đây? Cho đến hiện tại, ta vẫn là một người đồng hành tốt, và là một vị hoàng hậu hoàn hảo. Chúng ta chưa từng tranh cãi – đó là cho đến khi hắn đem cô ả về. Hắn gạt ta sang một bên vì ả tình nhân đó, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn muốn là một người đàn ông tốt và một vị hoàng đế tuyệt vời. Sau cùng, gia đình của ta và giáo hội vẫn phải chấp nhận cuộc li hôn, dù họ hẳn sẽ nghĩ không đời nào ta chịu bước ra khỏi vị trí hoàng hậu. Sovieshu chắc chắn sẽ không thích việc trải qua một phiên tòa li hôn tẻ nhạt chống lại cả gia đình lẫn nhà thờ. Hắn chính là loại người đó, và là loại hoàng đế đó. "Hoàng hậu! Không thể thế được!" Hầu tước Farang thét lớn và cố chạy về phía ta, nhưng anh đã bị cận vệ của Hoàng đế giữ lại, không cho bước thêm lấy một bước. Hầu tước Farang và nữ bá tước Eliza, những người đã bảo vệ ta, thật tâm cảm ơn các ngươi. Ta nhìn họ thật biết ơn, rồi quay sang phía đại linh mục. "Hoàng hậu Navier, người có đồng ý li hôn mà không phản đối bất cứ điều gì không?" Giọng của đại linh mục dường như có chút tức giận. Ngài ấy muốn ta đấu tranh và thử thách những lí do li hôn mà Hoàng đế đã đưa ra. Mặc dù ta không có khả năng thắng kiện, nhưng đó sẽ là một vụ tai tiếng lớn đối với Hoàng đế và ả nhân tình nếu người dân nghe tin. Đó chính là điều mà linh mục, gia đình và bạn bè ta mong muốn. Ta lắc đầu. Một phiên tòa li hôn có thể tổn hại đến danh tiếng của Sovieshu, nhưng nó cũng khiến cho tên tuổi của ta bị ảnh hưởng. Không phải ta có những vấn đề về đạo đức, nhưng có thể sẽ không giải quyết được nếu tình hình trở nên quá phức tạp. "Ta chấp nhận li hôn." Đại linh mục nghiêm mặt, nhắm mắt lại khi tiếng xì xào vang lên. "Và ta cũng xin phép được tái hôn." Khoảnh khắc ta nói xong, bầu không khí hoàn toàn thay đổi – im lặng đến kinh ngạc. Đại linh mục trừng mắt, mọi người liếc nhìn nhau, không chắc chắn về việc mình đã nghe thấy gì. Sovieshu bối rối nhìn ta, cau mày. Đại linh mục vẫn còn đương sững sờ. "Hoàng hậu Navier.. Tái hôn ư?" Thay vì trả lời, ta đưa tay lên và chỉ vào một chỗ. Như được báo trước, người đàn ông đeo tấm màn thêu che mặt bật cười sảng khoái. "Bây giờ ta xuất hiện được chưa?" Khoảng không im lặng lại bị phá vỡ bởi những tiếng xì xầm của đám đông. Người đàn ông bước ngang qua, đứng bên cạnh ta. Khi anh cởi tấm mạng che mặt, Sovieshu đứng bật dậy. "Navier! Người đó.." "Là người ta sẽ kết hôn." Đôi mắt của đại linh mục bỗng chốc trống rỗng. Ta cười, quay về phía người đàn ông bên cạnh. Chàng nhìn ta như thể muốn nói "Nàng đã hi vọng được thấy phản ứng này phải không? Bằng một cách nào đó, ta cảm thấy thật khoan khoái, dẫu đó chưa phải là sự trả thù mà ta mong muốn. Gia tộc Troby của ta đã sinh ra rất nhiều hoàng hậu. Giữa Hoàng gia và giới quý tộc, những cuộc hôn nhân sắp đặt rất phổ biến. Hôn nhân dành cho chính trị, còn tình cảm lãng mạn dành cho người tình của họ; và thông thường, nam quý tộc hay nữ quý tộc đều có người tình ở bên. Ossis đệ tam, tức tiên Hoàng đế, đã chỉ ra ta thật xứng đôi với Thái tử nên ngay từ khi còn nhỏ, ta đã được tiên Hoàng hậu dạy dỗ về phép xã giao và các công việc của Hoàng thất. May mắn thay, Thái tử Sovieshu và ta đã yêu nhau, đồng thời cũng thân thiết như những người bạn tốt. Chúng ta không coi nhau là người yêu, nhưng vẫn có một thứ tình cảm như vậy. Đó chính là kiểu quan hệ mà ngay cả khi cãi cọ ở nhà, chúng ta vẫn sẽ mỉm cười thật tươi bước vào lễ đường. Giữa ta và hắn, mọi thứ đều thuận lợi cả, và điều đó thật may mắn. Giới quý tộc coi Sovieshu và ta như một cặp đôi gà bông, cùng nhau bàn bạc về đất nước mà cả hai sẽ cùng dựng xây cho thế hệ tiếp theo. Khi trưởng thành, Sovieshu thừa kế ngai vàng từ cố Hoàng đế, và sau lễ đăng quang, chúng ta đã rất hòa thuận. * * *trong khoảng ba năm. Quả là một ngày tồi tệ để lên kế hoạch cho năm mới. Sau khi đã tham khảo ý kiến của các quan chức suốt một ngày đằng đẵng, ta trở về phòng và thấy những nữ thị tùng của ta đang chờ đợi với một vẻ mặt lo lắng. " Có chuyện gì sao? " Ta lo lắng nhìn xung quanh, và một trong những người phụ nữ đáp lại bằng giọng sắc lạnh. " Hoàng đế đã đi săn và đem về một ả lang thang. " " Sau đó, bệ hạ cho gọi và ra lệnh cho chúng thần tắm gội cho kẻ bẩn thỉu đó. " Tất cả các thị tùng đều là thê thiếp của các gia đình quý tộc cấp cao, và họ chỉ được lệnh tắm cho ta. Đối với những cô nương cao quý chẳng cần dùng đến tay để tự tắm, đó ắt hẳn là một điều quá đỗi lạ lùng. Nhưng có điều gì đó thật kì lạ. Hoàng đế là người hiểu rõ niềm kiêu hãnh của các nữ thị tùng hơn ai hết, vậy mà hắn lại ra lệnh cho họ tắm rửa một người phụ nữ không rõ lai lịch được đem về sau khi đi săn bắn? " Người phụ nữ đó là ai? " " Thần cũng không rõ cô ta là tù nhân hay nô lệ, nhưng thần thấy chân cô ta bị xiềng lại. " " Chân? " " Vâng, Hoàng đế đã thấy cô ta bị mắc bẫy và cứu.. " Những người thị tùng nhìn nhau, dường như còn muốn nói điều gì nhưng chẳng dám. " Không sao, cứ nói tiếp đi. " Sau khi tạo áp lực nhẹ, một trong số họ miễn cưỡng mở miệng. " Ngay cả khi thật bẩn thỉu, cô ả vẫn đẹp. Thần đã mường tượng đường nét trước cả khi thần tắm rửa cho cô ta, nhưng cô ta thật sự tuyệt đẹp khi tắm xong. " " Vẻ đẹp của cô ta có thể sánh ngang được với nữ công tước Tuania – người phụ nữ đẹp nhất thế giới. " Khi họ nghĩ rằng ta cảm thấy không thoải mái, họ tiếp tục nói. " Tất nhiên, cô ả làm gì có thể so sánh với người, thưa Hoàng hậu. " Khuôn mặt của ta cũng có thể nói là khá đẹp. Tuy vậy, khi còn là một công chúa và kể cả bây giờ khi đã trở thành hoàng hậu, mọi người sẽ thường xu nịnh ta, vì vậy ta cũng chẳng rõ thực sự mình xinh đẹp đến mức nào. Kết quả là ta sẽ tự loại mình khỏi những so sánh như vậy. Tuy vậy, nữ công tước Tuania được biết đến là người phụ nữ đẹp nhất trong xã hội. Cô ra mắt năm mười bảy tuổi, và giờ cô vẫn là một chú bướm đẹp tuyệt trần ở tuổi bốn mươi. Vậy mà bây giờ người phụ nữ bí ẩn này thậm chí còn có vẻ đẹp tương đương với nữ công tước Tuania? Thậm chí đến cả những cô nương cao quý này cũng nghĩ như vậy? Có lẽ Hoàng đế đã thực sự cứu được một mỹ nhân tuyệt vời từ bãi săn. Không có lí do gì để các thị tùng của ta chú ý chỉ để xem cô nàng có thật sự xinh đẹp hay không. " Các ngươi có thể nói cho ta biết bất cứ điều gì. Ta thấy tất cả mọi người đều có rất nhiều điều để nói đấy. " Ta thúc giục họ một lần nữa, và một người khác đã thu hết can đảm và tiết lộ mọi chuyện. " Thật ra.. Hoàng đế có vẻ thích cô ta. " Vị phu nhân đó mặt trắng bệch như thể khiếp sợ không dám hé môi. " Hoàng đế ư? " " Sau khi tắm rửa cho cô ta, thần đã mặc cho một bộ quần áo của một người có kích thước tương tự. Khi Bệ hạ nhìn thấy, người có vẻ rất lo lắng.'Tại sao nàng lại bị thương? Sao nàng lại gầy như vậy cơ chứ? Trông nàng thật nhợt nhạt quá..' " " Nghe cũng hợp lí chứ nhỉ. " Trước lời nói của ta, các quý cô nhìn nhau với vẻ khó xử. " Người mới qua tuổi trưởng thành chưa lâu, cũng chưa trải qua mối quan hệ lãng mạn nào nhưng.. " " Bầu không khí giữa họ rất kì lạ, thưa Hoàng hậu. " " Chúng thần sẽ đứng về phía người ngay cả khi điều này rất khó nghe. " " Nếu không có chuyện gì xảy ra thì nó sẽ ổn thôi. " Trong số những nữ hầu cận, chỉ có Tiểu thư Laura bằng tuổi ta, còn lại đều lớn tuổi hơn. Hẳn họ đều có kinh nghiệm hơn ta khi xét về những vấn đề ấy. " Ta hiểu rồi. " Ta thì thầm, bối rối. Ngay cả khi những gì các phu nhân nói là thật và Hoàng đế đang thích người phụ nữ được cứu về đó, thì ta phải làm sao đây? Ta có nên đến phòng của Hoàng đế và hỏi trực tiếp xem người có thích cô ta không, hay cô ta sẽ phải làm tì nữ? Ta không biết nên phản ứng như thế nào nữa. Nữ bá tước Eliza cẩn thận tiến lại gần. " Vậy.. hay người hãy thử xem vận may của mình thế nào đi, nói với Hoàng đế rằng người đã nghe nói rằng Bệ hạ đã đưa về một người phụ nữ bị thương? " Mọi người đều đồng ý, nghĩ rằng tôi nên hỏi thẳng Hoàng đế. " Hay người có thể nói rằng người đã nghe thấy điều đó từ một tì nữ.. " " Chỉ để đề phòng thôi. " Ta gật đầu và cười nhẹ, mong rằng đó sẽ không phải là một vấn đề lớn. " Ta sẽ làm như vậy, cảm ơn mọi người. Hoàng đế là người có lòng nhân ái mà, hẳn vì ngài thương xót cô ấy nên đã đưa đến đây." Chỉnh sửa cuối 15 Tháng năm 2021 Chapter – Ta sắp bị phế truất ngôi vị hoàng hậu Khi nào thì là thời điểm thích hợp để hỏi Hoàng đế về người phụ nữ mà ngài đã tìm thấy ở bãi săn đây? Sau khi cân nhắc, ta quyết định sẽ hỏi vào bữa tối ngày mai. Dù đã là vợ chồng nhưng phòng của chúng ta vẫn bị ngăn cách về hai phía đông tây. Người ta nói rằng các căn phòng được đặt như vậy để tượng trưng cho việc chế độ quân chủ ủng hộ cả hai phía của đất nước. Ý nghĩa đó giờ đã phai nhạt, và giờ đây đó là một sự sắp đặt hoàn hảo để Hoàng đế và Hoàng hậu có thể sống mà không cần phải chạm mặt nhau. Mặc dù Sovieshu chưa lập thiếp nhưng bọn ta đã ăn ngủ riêng do lịch trình bận rộn và lối sống khác nhau. Tuy vậy chúng ta vẫn ăn tối chung hai lần một tuần, và đó là ngày mai. Phải, sẽ quá phiền phức nếu ta đến thăm hôm nay và hỏi về người phụ nữ ở bãi săn. Ta sẽ đợi một ngày vậy. Ta vẫn không quên những gì mẹ đã nói trước khi kết hôn. "Đừng can thiệp vào công việc của Sovieshu cho dù sau này nó có lấy vợ lẽ đi chăng nữa." "Điều đó thực sự ổn chứ ạ?" "Hãy nhìn vào lịch sử, có vị Hoàng đế nào không có thê thiếp không? Ngay cả Ossis II, người được biết đến như một nhà lãnh đạo quân sự vĩ đại, cũng có đến hai mươi người vợ. Đừng lãng phí sự tức giận của con vào việc đó." "..." "Navier, tất cả những gì con phải làm cho Sovieshu là trẻ đẹp.. và khỏe mạnh. Con hiểu chứ? Con có thể tìm được một người đàn ông khác và biến anh ta trở thành người tình nhân của mình." Người bình thường sẽ rất bất ngờ trước điều này, nhưng đây lại chính là điều tự nhiên trong xã hội quý tộc, nơi các cuộc hôn nhân chính trị là một điều hết sức bình thường. Tất nhiên, quyền thừa kế sẽ thuộc về con cái của cặp vợ chồng đã kết hôn, nhưng vấn đề sẽ nảy sinh khi một người vợ hoặc chồng yêu bạn đời của họ thắm thiết và không thể dành chỗ cho những người tình khác, xung đột chính trị xảy ra theo cách đó. Điều này chắc hẳn là một phần trong mối quan tâm của mẹ nên vì vậy, theo lời khuyên của bà, ta sẽ không tới thăm Sovieshu hôm nay. Thay vào đó, ta sẽ hỏi người vào tối mai. Ngay cả khi Hoàng đế lập thiếp.. ta nên phớt lờ điều đó. "..." Ta không yêu Hoàng đế và ta biết, có những người khác cũng sống như ta. Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc chồng mình lấy một người phụ nữ khác làm lẽ, có một cảm giác cô đơn trong tim ta. Thật lạ. Đưa tay đặt lên ngực, tim ta đập không chậm cũng không nhanh. Ngày hôm sau, tin đồn về người phụ nữ ở bãi săn càng lan nhanh hơn. Những người duy nhất nói chuyện cởi mở với ta là các nữ thị tùng, nhưng ngay cả khi ngồi ở một nơi yên tĩnh, ta vẫn có thể nghe thấy những câu chuyện phiếm giữa Hoàng cung. Các thị tùng liên tục phàn nàn về điều ấy trong bữa trưa. "Tôi nghe nói rằng kẻ lang thang bẩn thỉu đó là một nô lệ bỏ trốn. Cô ả hẳn đã chạy vào bãi săn trong khi chạy trốn." "Khu săn bắn liền sát với dinh thự của Tử tước Roteschu, cô ả hẳn đã chạy trốn từ đó." "Nếu cô ta là nô lệ bỏ trốn thì nên gửi trở lại ngay lập tức. Tôi không thể tin rằng Hoàng đế đã thương hại cô ta và bắt chúng ta phải chăm sóc cho cô ta." Trước giờ ăn tối, các nữ hầu đem tới những y phục lộng lẫy hơn thường ngày. Họ mặc cho ta một chiếc váy lấp lánh và tô điểm bằng những nữ trang bạc cùng với hoa tai ngọc trai đơn giản, khiến ta hết lời khen ngợi. Họ luôn quan tâm đến ta, nhưng hôm nay lại đặc biệt cứng rắn. "Dù ả nô lệ đó có kiều diễm đến đâu, người vẫn là Hoàng hậu duy nhất của chúng thần." "Hoàng đế sẽ phải rửa lại đôi mắt của mình sau khi nhìn thấy người." Những nỗ lực của họ trống rỗng lọt qua tai ta. Nếu Sovieshu yêu ta vì ăn mặc đẹp, chẳng phải hắn sẽ yêu ta từ trước hay sao? Tất cả những gì ta có trong đầu chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ vô ích. Mặc dù ta coi nỗ lực của các thị tùng là vô ích, ta vẫn phó thác mình cho họ. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, ta đến cung điện phía đông nơi Hoàng đế ở, ngồi vào một bàn ăn quá rộng cho hai người. Lúc đầu, chúng ta chỉ nói về các vấn đề chính trị gần đây, chẳng hạn như việc chuẩn bị cho năm mới. Ta đã đợi Sovieshu kể câu chuyện về cô gái ở bãi săn, nhưng dù ta đợi bao lâu, hắn cũng không nhắc đến cô ấy. Khi hắn đang cắt miếng bít tết của mình, ta đã cố ý gợi chuyện. "Ta nghe nói rằng chàng đã tìm thấy một nô lệ đang bỏ trốn tại khu săn bắn. Có đúng như vậy không?" Tiếng lách cách khi con dao chạm vào đĩa ngừng lại. Hắn ngước lên, nhìn ta chằm chằm trong giây lát. "Ai nói với nàng?" Giọng Sovieshu không hề dễ chịu. Trên thực tế, hắn có vẻ khá căng thẳng. Nhìn thấy nếp nhăn giữa lông mày hắn, ta cố tình che đậy ngọn nguồn câu chuyện. "Mọi người bàn tán về nó suốt, sao ta có thể không biết được chứ." "Các thị tùng kể cho nàng?" "Ai nói với ta không quan trọng. Ta hỏi một lần nữa, sự thật có đúng là như vậy không?" Sovieshu tỏ vẻ khó chịu một cách rõ ràng khi ta lặp lại câu hỏi của mình. "Bệ hạ?" "Đừng có giục ta." "..." "Ta không biết nàng đã nghe những gì, nhưng tất cả những gì đã xảy ra đây Ta đã tìm thấy một người phụ nữ bị thương nặng và giúp cô ấy." Hắn gọi cô ấy là phụ nữ, không phải nô lệ bỏ trốn.. "Ta hiểu rồi. Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?" "Hoàng hậu." ".. Xin hãy cho ta biết." "Chúng ta chỉ ăn hai bữa một tuần với nhau, có quá nhiều thứ khác để nói, nàng có nghĩ vậy không?" Ta thấy rõ sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn. Đừng có tham gia vào việc này dưới bất kỳ hình thức nào. Chỉnh sửa cuối 15 Tháng năm 2021 Chapter 2 – Dấu hiệu mới chớm của việc ngoại tình 1 "Nói về những thứ khác? Bệ hạ, ta không hề đề nghị cái gì bất thường. Dưới tư cách nữ chủ nhân của Cung điện Hoàng gia, ta chỉ hỏi người rằng có phải người đã đưa về đây một người phụ nữ bị thương hay không. Điều này chưa từng xảy ra trước đây." Ta có đang làm quá không? Ta dùng tông giọng bình thường và nở một nụ cười dịu dàng. Ta nói một cách thản nhiên, chẳng hề tỏ ra hách dịch, như thể đang bàn bạc về việc chuẩn bị cho ngày đầu tiên của năm mới. Tuy vậy, Sovieshu trông có vẻ rất khó chịu. Hắn dường như muốn trốn tránh chủ đề này hết mức có thể, và bầu không khí ngày càng trở nên khó chịu. "Nàng hỏi chỉ vì nàng tò mò ư?" "Cô ta vô tình mắc vào mấy cái bẫy của ta, và ta đem cô về để chữa trị. Dù sao thì cũng không bị thương quá nghiêm trọng, nên ta để cô ta trong một căn phòng với một tì nữ để chăm sóc." ".. Ta hiểu rồi." "Đừng lo, ta sẽ không cho gọi các nữ hầu của nàng nữa." Sovieshu tiếp tục cắt miếng bít tết, tiếng dao va chạm với đĩa tựa như một con chim gõ kiến, vang vọng trong phòng. Thường thì hắn sẽ nói về rất nhiều thứ, nhưng lần này hắn chỉ im lặng. "Bệ hạ đã nói gì vậy?" Khi ta trở về Tây cung sau bữa tối, các thị tùng đang chờ trong phòng lo lắng tiến về phía ta. "Chàng.. chẳng nói gì nhiều." Nữ bá tước Eliza nhướng mày trước câu trả lời hờ hững của ta. Cô có vẻ không hề tin điều ấy. "Nếu là như vậy thì người sẽ không ủ rũ như thế" "..." "Không sao mà, xin hãy nói cho chúng thần, thưa Hoàng hậu. Bằng cách đó, chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng." "Chàng nói người phụ nữ đó vô tình rơi vào một trong những cái bẫy của chàng, chẳng hề nhắc đến việc cô gái đó là nô lệ bỏ trốn hay bất kì thứ gì như vậy.." Nghĩ lại, ta còn không được biết tên cô ấy. "Bệ hạ nói rằng đang chăm sóc cho cô ta, và chàng trông có vẻ không vui khi cứ nói mãi về việc ấy." Ngay khi ta nói xong, Laura giậm chân thình thình với vẻ tức giận. Những phu nhân khác dịu dàng, nhìn cô ấy, nhưng cô còn đang bĩu môi mà chả quan tâm tới họ. "Thưa Hoàng hậu, người có biết không? Đó chính là những gì mà cha của thần đã làm khi ông ta bắt đầu ngoại tình." Laura nâng giọng và nữ bá tước Eliza phải gọi tên cô bé để cảnh cáo. Dù sao thì Laura đã đi quá xa và chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó. "Chính là như vậy đấy, đó là những dấu hiệu ban đầu của việc ngoại tình mà. Tại sao ngài ấy lại không muốn nói chuyện về điều đó chứ?" Các phu nhân mắng Laura vì nói quá thẳng thắn, nhưng họ cũng chẳng phủ nhận điều cô bé nói. Nữ bá tước Eliza đã đứng lên đuổi các thị tùng khác ra ngoài khi ta nhìn trông thật ủ rũ, rồi để ta ngồi xuống trước bàn trang điểm và chải tóc cho ta. "Hoàng đế là một người thích săn bắn mà, ngài ấy làm điều này có lẽ bởi dường như đây là một điều thần kì khi ngài tìm thấy một người phụ nữ xinh đẹp trong cái bẫy của mình mà thôi." "Bá tước." "Vâng, thưa Hoàng hậu." "Trước kia.. Mẹ đã từng bảo ta rằng, nếu Hoàng đế có tình nhân, ta cũng không nên để mình đau thương. Đã từng có nhiều trường hợp như vậy và ta cũng chẳng hi vọng nó có thể khác đi." Nữ bá tước Eliza nhăn mày. Bà có một cuộc hôn nhân vì tình yêu với chồng mình – quả thực điều đó rất hiếm – và bởi vì vậy, lời khuyên của mẹ nghe có vẻ rất nực cười. Ta tiếp tục. "Ta không thể nói điều này trước các thị tùng khác, nhưng đúng là ta đã có chuẩn bị một chút cho việc Hoàng đế đón một nô lệ về làm phi." "Hoàng hậu.." "Nhưng khi chàng chẳng nói gì với ta.. Ta có chút buồn." Nữ bá tước đặt chiếc lược xuống bàn trang điểm. Ta nhìn bà, hỏi một cách thật lòng. "Dẫu chàng có mười, hay một trăm người thiếp, thì họ cũng chỉ là thiếp mà thôi, còn ta mới là Hoàng hậu. Chàng và ta chẳng bao giờ yêu nhau đến mức có thể chết vì nhau.. Trên lí thuyết, chúng ta đáng ra phải ổn. Vậy tại sao ta vẫn thấy trống rỗng đến thế?" Eliza ôm lấy đầu và vai tôi một lúc, rồi rời ra khi nói. "Mặc dù cuộc hôn nhân của người là vì chính trị nhưng hai người đã ở bên nhau từ khi còn rất nhỏ, vậy nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu người cảm thấy buồn phiền. Thần cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu con thần đưa về một người nào đó và nhận họ làm bố mẹ nuôi. Thần cũng sẽ khó chịu nếu bố mẹ thần đưa một đứa trẻ khác về và chiều chuộng nó hơn vì nó có vẻ ngoài đẹp đẽ. Và thần cũng sẽ không vui nếu bạn thân nhất của thần đưa người khác về và tỏ ra thân thiện với họ hơn. Đó là cảm xúc tự nhiên." "Vậy Hoàng đế cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu có một người đàn ông ở bên ta chứ?" Nữ bá tước cầm cái lược lên, tiếp tục chải tóc ta. Ta sẽ coi như sự im lặng đó chính là câu trả lời "Không" vậy. Sau một lúc, bà mới nói. "Thú thực thì thần cũng không biết, thưa Hoàng hậu. Tình yêu của người càng mạnh mẽ thì sẽ càng khó khăn để chú ý tới những điều khác." Vậy là ta chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình đối mặt với cơn đau lòng. Ta bắt bản thân phải nở một nụ cười. "Ta hiểu, chắc chắn rồi ta sẽ cảm thấy ổn hơn thôi. Cô ấy và ta chẳng cần phải giáp mặt nhau.." "Vâng, kể cả khi ả nô lệ đó trở thành phi tử của Bệ hạ, cô ta vẫn sẽ không thể bước vào giới thượng lưu." Là nô lệ có nghĩa là không thể trèo cao trên nấc thang địa vị. Điều đó cũng xảy ra với những con người vô tội trở thành nô lệ do sự trừng phạt gây ra bởi thành viên gia đình họ. Mỗi năm, đế quốc khôi phục địa vị cho một số nô lệ nhất định về địa vị thường dân, nhưng không bao giờ một nô lệ bỏ trốn lại được khôi phục địa vị. Là nô lệ có nghĩa là phải nhận cái án chung thân cho tội ác mình đã gây ra. Khi một nô lệ trốn chạy mà không trả đủ tiền, đồng nghĩa với việc hắn như một kẻ vượt ngục, thêm một tội danh nữa. Chính vì vậy, nô lệ bỏ trốn bị giới quý tộc coi như là cặn bã của xã hội. Cho dù Sovieshu có yêu thích cô ta bao nhiêu đi chăng nữa thì cô ả cũng không có cơ hội để ra mắt với giới thượng lưu hay phải giáp mặt với ta. Ta gật đầu và thu mình lại. Phải rồi, bá tước Eliza, điều đó hoàn toàn bình thường khi ta thấy người chồng gắn bó với mình nhiều năm bỗng nhiên yêu thích một ả nhân tình khác. Nhưng ta không thể nào buồn hơn lúc này được nữa. Cho dù Hoàng đế có người tình đi chăng nữa, ngài cũng sẽ không thể chấm dứt với ta. Bởi dẫu sao, đế quốc này cũng chỉ có một Hoàng hậu duy nhất. "Hoàng đế tới chỗ ả nô lệ mỗi ngày ư?" "Tôi nghe nói ngài ấy còn tự mình đem đồ ăn cho ả mỗi ngày nữa đấy." "Ngài ấy còn hành động rất bình tĩnh nữa, táo bạo thật." "Hoàng đế còn cho gọi bác sĩ Hoàng gia để chữa trị vết thương ở chân cho cô ta nữa." Có những giọng nói thì thầm giữa những bụi cây. Mặc dù khu vườn Hoàng gia có những bức tường hoa cao quá đầu, ta vẫn có thể nghe thấy những người khác bàn tán. Ta đã tự thiết kế ra khu vườn này và cố ý để một chiếc xích đu hình tổ ong ở nơi không nhiều người tới. Đó là nơi bí mật của ta. Ta không đưa các thị tùng theo, vì vậy mọi người cứ trò chuyện mà chẳng ai để ý tới ta. "Khoảng một tuần trôi qua rồi nhỉ.." Ta gập quyển sách lại và đặt lên đùi. Sự thích thú của Sovieshu dành cho nữ nô lệ cứ thế tăng lên, kéo theo đó là cả những câu chuyện. Sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào người phụ nữ đã lọt vào mắt xanh của Hoàng đế. Không phải quá là may mắn khi ta chưa từng gặp cô ấy hay sao? Lần tiếp theo ăn tối cùng Sovieshu, ta không hỏi gì về cô ấy. Thay vào đó, ta tỏ ra thản nhiên như chẳng có chuyện gì, chỉ nói về sự chuẩn bị cho năm mới. Ta quyết định sẽ thỏa hiệp vào lúc này. Lờ đi. Tỏ ra mình chẳng biết. Nhưng những sự tình cờ cứ thế mà đến. Chỉnh sửa cuối 15 Tháng năm 2021 Chapter 3 – Dấu hiệu mới chớm của việc ngoại tình 2 Đó là ngày mà tất cả các quan chức cấp cao và ta tập trung trong phòng họp để bàn bạc về năm mới sắp tới. Cổ họng ta dường như nghẹn lại sau khi nói quá lâu, khiến ta phải uống một cốc nước ấm rồi đi dạo trong khu vườn trung tâm để thư giãn. Artina – phó chỉ huy đội hiệp sĩ – và các thị tùng cũng đi cùng. Khi ta đang thảo luận với cô về việc đề cử ai, ta nghe thấy tiếng thì thầm ở đâu đó vọng lại "Có phải là cô ấy không?" Ta nhìn xung quanh và thấy một người phụ nữ đang ngồi xe lăn với hai nữ hầu bên cạnh. Ánh mắt chúng ta chạm nhau, và cô ta khó nhọc đứng dậy. Hai nữ hầu cố cản lại, nhưng họ dừng lại khi thấy ánh mắt của ta. Người phụ nữ run rẩy nắm lấy tay cầm khi đứng dậy để cúi chào. Ta không chắc cô nàng là ai, nhưng ta nhưng ta nghĩ đó chính là nữ nô lệ mà Hoàng đế đã tìm thấy. Nhưng chúng ta đang ở gần chính điện, và đây không phải là nơi mà một tiểu thiếp có thể lui tới. Ta không thể nghĩ tới bất kì ai có chức vụ cao làm việc tại đây. Dù vậy, cô ấy đã hành lễ với ta ngay cả khi chân đang bị thương nên ta gật đầu coi như chào hỏi. Định xoay lưng đi, một giọng nói đằng sau ta bỗng vang lên. "Này!" "Này?" Cô nàng gọi ta đấy ư? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy ai đó gọi như vậy trong cung sau khi trở thành Hoàng hậu. Ta bối rối quay lại, thấy người phụ nữ đó đang cố xoay bánh xe lăn tiến lại gần. Các nữ hầu hoảng hốt, cố gọi với theo cô "Rashta, đừng.", nhưng cô ấy tảng lờ. Cô ấy có điều gì phải làm với ta sao? Nếu có, hẳn cô phải biết ta là Hoàng hậu chứ. Và cô vẫn nói "Này" với ta? Ta nhìn chằm chằm Rashta với vẻ mặt hoang mang trong khi cô tiến lại gần và chào hỏi ta lần nữa. "Tôi là Rashta." Ta phải làm gì chứ? "Ừ.. Rashta." Cô ấy cười nhẹ, dường như rất thỏa mãn khi được ta gọi bằng tên thật. Cô nàng thật sự muốn ta gọi tên cô ấy như thế sao? Ta rất tò mò, nhưng chẳng hỏi tại sao. Thời gian yết kiến đã kết thúc nhưng đâu ta vẫn còn đang xoay mòng mòng vì phải nghe câu chuyện của những người lạ suốt ba giờ đồng hồ. Nếu có việc cấp bách thì hẳn cô ấy đã cầu xin sự giúp đỡ ngay khi vừa thấy ta rồi. Dù sao thì cô nàng vẫn cười đến là vui vẻ, và chẳng có điểm gì giống như cần đến sự giúp đỡ của ta. Ta xoay người lại một lần nữa, nghĩ rằng chẳng còn điều gì phải xem xét. Nhưng ngay khi ta quay lại, cô rướn người và nắm chặt lấy tà váy của ta. Những người thị tùng hoảng hốt, gạt ngay tay cô ra như thể một con khỉ trong vườn thú. "Hỗn xược!" "Ngươi không nhận ra vị quý tộc này ư!" Rashta giật bắn mình lùi lại, lắp bắp. "T-tôi xin lỗi, đúng ra tôi phải gọi nhưng tôi không biết tên của đằng ấy.." Cô ta thực sự không biết ta là Hoàng hậu? Không phải ta đã nghe thấy cô nàng thì thầm với người hầu là "Có phải cô ấy không?" Đấy sao? Laura trừng mắt với Rashta và hét lên. "Đây là Hoàng hậu nương nương đấy, hãy cẩn thận với hành động của ngươi!" Mắt Rashta trợn tròn. "Hả? Tôi.. Tôi biết Hoàng hậu mà." Cô ta biết Hoàng hậu? Ta cứng người trước những câu nói lạ lùng, rồi cô nhìn thẳng vào mắt ta và nhẹ nhàng nói. "Tôi.. Tôi là Rashta." Rashta là ai? Các thị tùng và ta đều bối rối. Chúng ta có quen thân đến mức gọi nhau bằng tên không? Ta cố nhớ lại những người phụ nữ tầm tuổi đó mà đã tới đây với các vị quan chức nước ngoài, những vị khách đã gặp trực tiếp Sovieshu.. Cô ta không hề tồn tại trong trí nhớ. Bộ trưởng bộ ngoại giao đã gặp người nào tên Rashta chưa nhỉ? Không thể nào. Nếu cô ta xuất thân từ một gia đình quý tộc, dù ta không biết thì chắc chắn các thị tùng cũng sẽ nhận ra. "Cô có biết ta là ai không?" Ta quyết định hỏi thẳng, và trông cô ấy có vẻ ngạc nhiên. "Cô không biết ta?" "Tôi không chắc." "À.." Rashta trông có vẻ mất mát, cô thì thầm với các nữ hầu "Ta nên làm gì đây?". Đương nhiên ta cũng nghe thấy. Nhưng ta đã quá mệt mỏi. Ta còn chẳng biết cô ta là ai. Ta định mặc kệ và rời đi nhưng Rashta lại gọi với lại. "Tôi sống ở cung điện phía đông, nhờ vào lòng tốt của Hoàng đế Bệ hạ." Lòng tốt của Sovieshu? Cung điện phía đông. Chân bị thương. Người phụ nữ. Ồ. "Nô lệ?" Vậy tại sao cô ta lại tới gần chính điện? Trước khi ta có thể hỏi, mặt Rashta tái nhợt. "Xin thứ lỗi cho sự hỗn xược của thần, thưa Hoàng hậu. Tiểu thư Rashta đây không phải là một nô lệ." Một nữ hầu bên cạnh Rashta tiến tới và sửa lại lời ta. Không phải là nô lệ? Nhưng những thị tùng của ta đã bảo rằng cô ấy là một nô lệ bỏ trốn. Nếu đó là tin đồn thất thiệt, ắt hẳn họ đã nói với ta rằng đó không phải là một câu chuyện có thật, nhưng chẳng có lời nào như vậy. Nữ nô lệ đó.. Còn hơn cả tưởng tượng của ta. Ta không hi vọng gặp cô ấy trong hoàn cảnh thế này. Ta chẳng quan tâm tới những lời đàm tiếu, nhưng đúng là cô ấy xinh đẹp đúng như lời đồn. Vẻ đẹp của cô không lộng lẫy, sang trọng như nữ công tước Tuania mà mềm mại và thanh tao. Đôi mắt to tròn, đen láy khuấy động bản năng bảo vệ của người khác, và mái tóc bạc lấp lánh càng khiến vẻ trong sáng quyến rũ ấy thêm phần bí ẩn. Khoan đã, các nữ thị tùng của ta đã tắm cho cô ấy, vậy sao không ai nhận ra? Ta nhìn xung quanh, thấy vài người không có mặt. Thật xui xẻo, những người không ở đây mới là người tắm cho Rashta. "Được rồi, giờ ta biết ngươi là ai." Ta gật đầu và Rashta cười rạng rỡ. "Ơn chúa, tôi đã tự hỏi bao giờ chúng ta mới gặp nhau." "Gặp?" "Tôi đã hỏi Hoàng đế, nhưng ngài ấy cứ bảo rằng tôi chẳng cần phải quan tâm đâu.. Nhưng tôi vẫn nghĩ chúng ta nên gặp mặt." Gặp nhau? Tại sao chứ? "Tôi nên gọi ngài là gì, thưa Hoàng hậu?" ".. Gọi ta là Hoàng hậu là được." "Hả?" "Thế thôi." Ta chẳng biết tại sao ta lại có một cuộc trò chuyện thân thiện với cô gái này. Rashta có vẻ mệt mỏi và muốn quay lưng đi, và cô ta càu nhàu khi phải di chuyển chiếc xe lăn của mình. Thấy tâm trạng ta có vẻ không tốt, các thị tùng giữ lấy tay cầm xe lăn và nhẹ nhàng kéo ngược lại. "Cách xa ra." "Cô là ai mà lại nói chuyện thân mật kiểu đấy với ngài ấy chứ?" Tay của Laura run lên vì tức giận khi cô kéo người phụ nữ kia lại. "Đồ bẩn thỉu." Đúng lúc ấy. "Bẩn thỉu? Ý ngươi là gì?" Sovieshu xuất hiện, giọng lạnh như băng. Chỉnh sửa cuối 15 Tháng năm 2021 Chapter 4 – So sánh với ai cơ? 1 Hoàng đế đã chứng kiến cảnh Laura lăng mạ người mà hắn đang say mê. Một cảnh đáng xem đấy nhỉ. Laura và các thị nữ khác nhanh chóng hành lễ, nhưng hắn chỉ trừng mắt nhìn họ. Ta mới gặp Sovieshu trong cung lúc trước nên chỉ đứng lặng thay vì chào hỏi lại. Sovieshu nhìn Laura, rồi lại quay sang Rashta. "Chúa ơi." Sovieshu thở dài. Mắt Rashta ươn ướt, chắc hẳn vì quá đỗi bất ngờ, và đôi mắt tròn xoe khiến cô ta càng giống một con thú đáng thương đương sợ hãi. "Đừng khóc." Bất chấp những nỗ lực dỗ dành, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên khuôn mặt Rashta. "Ta bảo là đừng khóc mà." Dù giọng điệu của hắn có chút cộc cằn, Rashta không ngừng khóc. Cô ta có vẻ chẳng sợ hãi gì cái thái độ lạnh lùng của vị đế vương kia. Ta vẫn cứ nhìn chằm chằm như vậy. Khi Rashta tiếp tục khóc, trước sự ngạc nhiên của ta, Sovieshu lấy ra chiếc khăn tay thêu màu vàng và đưa nó cho cô. Những giọt nước mắt chẳng ngừng kể cả khi chiếc khăn tay được đưa tới, Sovieshu bèn thở dài và tự tay lau mặt cho Rashta. "Nàng phiền phức thật đấy." Có chút gì đó như là lo lắng trong giọng của hắn, và tim ta bỗng nhói lên. Không, điều đó là tự nhiên.. Rất bình thường. Ta nhớ lại lời của nữ bá tước Eliza, xoay người lại và ra lệnh cho các thị tùng đi theo. "Đi thôi, chân ta đau rồi." Ta không thể ngăn Sovieshu lập thiếp, nhưng ta có thể ngăn bản thân nhìn thấy điều đó. Các thị nữ cũng nhanh chóng bước theo ta. "Khoan. Dừng lại." Sovieshu gọi giật ta lại khi mới chỉ đi được vài bước. Đầu tiên là Rashta, giờ là hắn? Sovieshu nhìn chằm chằm vào Laura và chỉ vào cô bé. "Hoàng hậu, để ả thị nữ đó lại đây." "Để làm gì?" "Để ả lại đây." "Cô ấy là thị nữ của ta. Chàng cần hỏi ý kiến ta trước." Mặt Laura tái đi. Ta bỗng thấy một cơn gió đáng sợ thổi ngang qua dòng suy nghĩ. Hắn chắc sẽ không trừng phạt Laura vì những gì cô bé nói với Rashta, đúng không? Mặc dù lời nói của Laura quả thật không được mẫu mực, cô bé vẫn là nữ thị tùng của Hoàng hậu. Mặt khác, Rashta thậm chí còn chẳng phải là phi tử của Bệ hạ hay là một quý tộc bậc thấp. Cô ta thậm chí còn giống như một nô lệ bỏ trốn. Việc bị Sovieshu trừng phạt công khai chắc chắn là một nỗi ô nhục với Laura. Cũng như với ta – Hoàng hậu. Ta nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn lại quay đi nhìn Laura. "Cô ta là thị nữ của Hoàng hậu, nhưng cũng là con dân của ta. Sao cô ta lại dám nói như thế chứ?" "Vậy ta sẽ khiển trách cô ấy." "Nàng nghĩ khiển trách một người sẽ làm người đó ngừng việc gọi người khác là bẩn thỉu? Đương nhiên không có chuyện đó." Sovieshu ra lệnh cho một tên lính canh gần đó, hất cằm về phía Laura. "Nhốt cô ta trong ba ngày, chỉ được đưa nước và bánh mì cứng vào." Mặt Laura trắng bệch cả, và các thị tùng khác khẽ kêu lên đau khổ. "Hơi quá đáng rồi đấy, thưa Bệ hạ." Ta bước về phía trước, nhưng Sovieshu nhìn thẳng về phía ta một cách lạnh lùng. "Cô ta gọi một người phụ nữ đang ngồi xe lăn, thậm chí còn chẳng bước đi tử tế là đồ bẩn thỉu. Nàng có nghĩ như vậy là quá đáng không?" "!" "Ồ phải, nàng chỉ đứng xem trò hay thôi mà. Hẳn nàng cũng nghĩ như vậy nhỉ?" "Thị nữ của ta chỉ ngăn cô ấy lại vì đã túm lấy tà váy của ta thôi." Cái nhìn của Sovieshu càng trở nên tối dần. "Tại nàng đi quá xa cô ấy." "Bệ hạ." "Và việc nắm váy thì sao chứ? Bộ váy của Hoàng hậu còn quý giá hơn cả bàn tay con người cơ à?" "Vậy ta sẽ nhờ người hầu của chàng túm lấy gấu áo choàng của chàng nhé? Tấm áo choàng không quý giá bằng bàn tay con người cơ mà, vậy vẫn được đúng không?" Sovieshu nhướng mày và nhếch mép. "Điều đó thật vô nghĩa, nàng nghĩ hai tình huống đó giống nhau ư?" "Có khác à?" "Khác chứ." "Vậy điểm khác biệt là gì đây?" "Rashta không phải là người hầu." Ta muốn hỏi hắn liệu ta có thể đổi lại ví dụ của mình được không, kiểu như chàng sẽ làm gì nếu tiểu thiếp túm lấy y phục. "Nhốt thị nữ của Hoàng hậu lại trong năm ngày." Trước khi ta có thể nói gì khác, Sovieshu đã ra lệnh tăng hình phạt. Ta càng chống đối lại lệnh, hắn sẽ càng tỏ ra hà khắc hơn. Ta thấy Rashta ngồi phía sau Sovieshu, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào hắn như thể nhìn vào một vị anh hùng. Điều ta muốn nói suýt tràn ra khỏi khoé miệng, nhưng ngay cả Hoàng hậu cũng không thể lật lại mệnh lệnh của Hoàng đế. Ta có thể mở một phiên tòa để chống lại hình phạt của Laura, nhưng chờ đến lúc phiên tòa được mở thì cô ấy cũng đã được thả ra rồi. "Thần xin chấp nhận hình phạt này, thưa Bệ hạ." Khi ta đang khó chịu vì thua Sovieshu, Laura nhanh chóng bước về phía trước. Mặt ta đỏ lên, vì xấu hổ, và vì tức giận. "Đi." Thay vì hỏi tại sao người phụ nữ đó lại lảng vảng quanh chính điện, Sovieshu khen ngợi ta đã làm việc chăm chỉ suốt một ngày. Sovieshu và ta chẳng phải đôi tình nhân say đắm, nhưng chúng ta là bạn tốt của nhau. Và giờ sẽ không như thế nữa. Ta nghiến răng quay đi, cuối cùng đã hiểu vì sao mẹ lại khuyên không nên dây dưa với mấy ả tiểu thiếp. Chỉnh sửa cuối 7 Tháng năm 2021 Chapter 5 – So sánh với ai cơ? 2 Hoàng cung xôn xao vì Laura bị giam giữ. Người ta đồn rằng, hình phạt dành cho thị nữ của Hoàng hậu chính đã thể hiện một cách thẳng thắn tình yêu của Hoàng đế dành cho Rashta. Đó là cuộc thi không chính thức đầu tiên giữa ta và cô ấy – cô đã chiến thắng. Mặc dù ta không trực tiếp nghe thấy, nhưng những thị tùng rất tức giận và nói với ta về điều đó. "Đúng ra thần nên ở đó!" Một thị nữ đã tắm cho Rashta thốt lên, nếu cô ấy có mặt ở đó, chắc chắn cô sẽ giữ ta tránh xa khỏi ả nô lệ. "Nhưng thần nghĩ Hoàng đế thực sự rất thích cô ta." "Thần đã từng ngưỡng mộ Hoàng đế, nhưng lần này ngài ấy còn chẳng thèm nghe Hoàng hậu nói." Dù có tức giận, các thị nữ vẫn rất lo lắng cho tương lai. "Mới chỉ có vài ngày kể từ khi Hoàng đế gặp cô ả. Thần có hơi lo lắng." Ta chẳng thể làm gì trong tình huống này. Sovieshu và ta tỏ vẻ như chẳng có gì xảy ra khi gặp mặt nhau ở chính điện. Ta cố gắng tập trung vào công việc của mình và cố quên đi những gì đã xảy ra ngày hôm ấy. Khi đang ở một mình trong phòng, ta chợt nhớ lại cái nhìn lạnh lẽo của Sovieshu và cảm thấy trái tim mình đau đớn, nhưng có lẽ sẽ đỡ hơn khi ta giữ cho mình bận rộn. Khi hình phạt năm ngày của Laura cuối cùng cũng đã kết thúc, ta đến tòa tháp đương giam giữ cô bé để đưa cô về. Ta nhờ các thị nữ khác tắm rửa cho cô bé và đem đến một chút súp cùng loại bánh ngọt yêu thích của Laura. Một thư kí của Sovieshu tới để truyền đạt lại cho ta. "Bệ hạ muốn gặp người." "Ta?" "Vâng." Có thể là chuyện gì nữa đây? Ta gật đầu và quay sang nữ bá tước Eliza. "Khi chiếc bánh đó xong, hãy bảo Laura ăn đi, rồi bảo cô ấy có thể nghỉ ngơi vài ngài trước khi trở lại đây." "Vâng, thưa Hoàng hậu." Ta quay lại và gật đầu với tên thư kí, cậu ta nhanh chóng dẫn đường. Bầu không khí dần thay đổi khi chúng ta đi hướng về phía đông, mặc dù không gian vẫn bị giới hạn bởi những bức tường như thế. Có lẽ bởi cung điện được trang hoàng theo một phong cách hoàn toàn khác. Ta lo rằng có thể sẽ lại đụng mặt Rashta tiếp, nhưng có lẽ cô ta đang ở đâu đấy trong phòng ngủ của Sovieshu. Vị Hoàng đế đang ngồi bên một chiếc bàn tròn. "Chàng gọi ta?" Sovieshu lặng lẽ nhìn chằm chằm khi ta tiến tới. Đôi mắt hắn dường như muốn nói nhiều lắm. "Ta có thể làm gì cho chàng?" Ta mở lời. Sovieshu có vẻ chần chừ một lúc và mím môi. "Thị nữ của nàng, người đã bị nhốt ấy.." "Laura. Con của hầu tước Tarital." "Ta nghe nói nàng đã đưa cô ta về." "Cô ấy là thị nữ của ta. Cô ấy đã phải chịu đựng suốt năm ngày ròng rồi." Sovieshu trông còn có vẻ khó chịu hơn. "Nàng có nhất thiết phải làm thế không?" "Chàng đang hỏi ta có nhất thiết phải chăm sóc cô gái đã bị phạt không đấy à?" Rõ ràng Sovieshu có thể nghe thấy điệu cợt nhả trong giọng nói của ta. "Nàng hiểu ta muốn nói gì mà. Nói cách khác, nàng đã tự thả thị nữ ra, mặc dù nàng biết ta sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Không phải sao?" Đúng một nửa. Ta đã nghĩ có thể Sovieshu sẽ cảm thấy bị xúc phạm nhưng mặt khác, ta nghĩ hắn đã nguôi giận sau năm ngày. Có lẽ sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, ta có thể góp ý rằng hình phạt như vậy là quá nhiều. Hoặc là không. "Ta đã ngờ rằng chàng sẽ không hài lòng." "Nhưng bây giờ nàng vẫn chăm sóc cho cô ta? Nếu nàng nghĩ cho ta, hẳn nàng đã kệ cô ấy. Hoàng đế sẽ là cái gì nếu Hoàng hậu cứ thế chăm sóc cho những người anh ta trừng phạt?" "Việc đuổi một người đi sau khi họ đã bị trừng phạt là không đúng. Hơn nữa, cô bé đâu có vượt quá giới hạn." "Kể cả việc gọi người khác là đồ bẩn thỉu?" "Cô bé chỉ muốn ngăn người khác túm lấy y phục của ta. Chỉ cần khiển trách là đủ." Ta càng nói, mặt hắn càng nghiêm lại. "Vậy nàng vẫn sẽ giữ ả thị nữ đó?" "Việc chọn ai làm thị nữ đều phụ thuộc vào ta." Mặc dù Laura muốn nghỉ việc ở cung điện Hoàng gia, nhưng ta vẫn sẽ giữ cô bé lại một thời gian. Bị trừng phạt vì một nô lệ chắc chắn sẽ khiến cô bé bị giới quý tộc khinh bỏ. Nếu ta bỏ rơi cô bé, cô sẽ không được bảo vệ và phải đối mặt trực tiếp với Sovieshu. Dưới tư cách hoàng hậu, ta sẽ bảo vệ Laura. Sovieshu thở dài và quay đi. "Ta quá mệt vì phải cãi cọ với nàng rồi. Nàng không thể tuân theo dù chỉ một lần à?" "Hoàng hậu không nhất thiết phải tuân theo ý muốn của Hoàng đế." "Cứ như thế bảo sao không thể nào sánh được." So sánh? Với ai cơ? Hắn nhìn ta chằm chằm rồi nhăn mặt. "Ta thấy nàng có vẻ mệt mỏi. Hãy nghỉ ngơi ngày hôm nay. Về và chăm sóc cho mớ hành vi sai trái đó đi." Sau khi Hoàng hậu Navier đi khỏi, Sovieshu thở dài và rung cái chuông nhỏ để trên bàn. Cửa bật mở, nhưng không phải người hầu bước vào. "Nàng làm việc từ lúc nào vậy?" Trước vẻ mặt khó hiểu của Sovieshu, Rashta ngượng ngùng mỉm cười. "Em thấy mình như thể gánh nặng khi chẳng làm gì cả." "Vậy nàng định sẽ làm việc từ bây giờ?" Rashta dang rộng tay một cách phấn khích và Sovieshu cười toe toét. "Nàng còn chẳng thể tự mình đi xung quanh." Phục vụ Hoàng đế được coi như là một vinh dự lớn cho giới quý tộc, và là vị trí mà ngay cả những người không có tước vị cũng thèm muốn. Nhưng Rashta muốn làm việc chỉ vì cô cảm thấy mình như một gánh nặng.. Cô ấy chẳng biết rằng các quý tộc sẵn sàng siết cổ nhau chỉ để tranh giành vị trí này. "Đúng là một người đặc biệt." Sovieshu cười khúc khích trước sự đặc biệt của cô. Đối với Sovieshu, đến nay mới chỉ có hai người phụ nữ quan trọng trong đời anh Một người là mẫu hậu, một vị hoàng hậu vĩ đại; người kia là Navier, Hoàng hậu hiện tại. Hắn vốn đã quen với nền giáo dục Hoàng gia của tiên Hoàng hậu cùng với Navier, nhưng hắn nghĩ một Rashta vụng về thật tuyệt vời dù cô có làm gì đi chăng nữa. "Đến đây và ăn nhẹ nào." Sovieshu bấm chuông một lần nữa, và người hầu đang sốt ruột chờ ở cửa bước vào. "Bánh bí ngô, đem loại thật ngọt ấy. Và đem cả rượu tới đây nữa, loại nhẹ thôi." Người hầu rời đi để thực hiện mệnh lệnh, còn Rashta vỗ tay và reo lên "Bánh bí ngô!" "Chỉ đồ ăn mà có thể khiến nàng phấn khích vậy ư?" "Không chỉ là 'chỉ' đâu. Có mấy ai có thể ăn một miếng bánh bí ngô trong đời chứ?" Cô nàng cười, ngây thơ tựa một đứa trẻ, khiến ánh nhìn của Sovieshu không thể rời đi nơi khác. "Khi ta tặng trang sức cho Hoàng hậu, nàng ấy còn chẳng thèm quan tâm tới một lần, dù nó có đắt tiền tới bao nhiêu. Nhưng chỉ những thứ nhỏ nhoi cũng có thể khiến nàng vui vẻ." "Cô ấy không thích trang sức sao?" "Cô ấy thích, nhưng chẳng mấy khi thể hiện cảm xúc của mình. Nếu có cũng chỉ rất mờ nhạt mà thôi." Rashta nhăn mày và thở dài. "Cô ấy lớn lên trong nhung lụa nên chẳng biết gì về thế giới khắc nghiệt cả. Ai cũng sẽ coi trang sức là điều hiển nhiên thôi." "Hmm?" "À, ý em không phải là Hoàng hậu làm sai, chỉ là cô ấy đã có quá nhiều đồ trang sức rồi, nếu ngài tặng cô ấy một viên ngọc lớn đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì bất ngờ.." "Đúng rồi nhỉ, chúa ơi, con mồi của ta thông minh hơn ta tưởng đấy." Rashta không biết Hoàng đế liệu có đang giễu cợt cô hay không, cô đỏ mặt và trề môi. "Chậc, ngài suốt ngày gọi em là con mồi thôi." "Vì nàng là con mồi mà ta bắt được từ bẫy mà." "Vậy.. Bệ hạ." Rashta cười trước câu đùa của hắn, rồi lại ổn định lại để tiếp tục nói chuyện. Cô xoắn những ngón tay vào nhau và cẩn thận gợi chuyện. "Ngài nói ngài sẽ lấy em làm thiếp.." "Phải." "Dường như Hoàng hậu vẫn chưa biết điều đó.." Sovieshu gật đầu và cười trấn an. "Không cần phải vội, cứ từ từ thôi. Chân của nàng còn chưa khỏi nữa." "Em không giục, nhưng.. Em đã có khoảng thời gian khó khăn khi gặp Hoàng hậu. Em không biết phải giới thiệu bản thân như thế nào nữa. Lỡ chuyện như vậy lại xảy ra nữa.." Chỉnh sửa cuối 8 Tháng năm 2021 Chapter 6 – Món quà Hoàng hậu tặng phi tử của Bệ hạ 1 "Hoàng đế sẽ lấy người phụ nữ đó làm thiếp!" Một buổi sáng điển hình. Chẳng mây chẳng mưa, cũng chẳng nóng chẳng lạnh. Hôm nay cũng chỉ giống như ngày hôm qua và hôm trước nữa thôi. Một cái tin bất thường vào một buổi sáng bình thường. "Lập thiếp khi Hoàng hậu đang chuẩn bị cho năm mới ư?" "Quá đáng thật đấy." "Ít nhất cũng phải chờ cho qua năm mới đã chứ/" Các thị nữ vẫn kín đáo than phiền với nhau. "..." Ta lặng nhìn vào hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho việc Sovieshu lấy cô ta về làm thiếp.. nhưng ta không nghĩ rằng sẽ sớm như vậy. Buổi lễ sẽ diễn ra ngay trước thềm năm mới. "Haaa.." Một tiếng thở dài xuất hiện bên trong, để rồi ta cảm thấy thật buồn nôn khi nghĩ về việc tất cả mọi người sẽ tới chỗ ta vào năm mới để nói về việc đó. Kể cả khi họ không nói thẳng mặt, chắc chắn rằng ta vẫn có thể nghe được những tiếng xì xào đằng sau lưng. Tuy vậy, dù ta có ghét việc đó như thế nào, ta cũng không thể làm ngơ trước sự thật rằng Hoàng đế sẽ có phi tử khác nữa. "Khi nào thì buổi lễ diễn ra?" Các thị nữ nhìn nhau, rốt cuộc phải để nữ bá tước Eliza lên tiếng trả lời. "Theo tin đồn thì Hoàng đế muốn tổ chức càng sớm càng tốt, tốt nhất là trước năm mới." Vào buổi trưa, thư kí riêng của Sovieshu đến chỗ ta một lần nữa để báo tin. Tất nhiên là về việc thê thiếp của Hoàng đế, và các quan chức khác thì dán mắt lên ta, chực chờ hóng hớt vài tin nóng hổi. "Hoàng đế muốn tổ chức đơn giản thôi vì đang còn rất nhiều sự kiện lớn khác mà thời gian lại có hạn." "Đơn giản thôi?" Thê thiếp của Hoàng đế sẽ không được công nhận là một phần của Hoàng thất, và con cái của cô ta cũng sẽ không được công nhận là Hoàng tử hay Hoàng nữ. Điều tốt nhất có thể xảy ra là được sủng ái và nhận được tước hiệu công tước, nhưng dù vậy, chúng cũng không có được quyền thừa kế. Dù vậy, các thê thiếp cũng có thể mang thai con của Hoàng đế và sẽ được tổ chức yến tiệc theo thông lệ, nhưng đó không phải là lễ cưới. Vị phi tần đó sẽ là trung tâm của sự chú ý của bữa tiệc, sau đó sẽ kí một khế ước có sự chứng nhận của đại pháp quan. "Hoàng đế nói tổ chức một bữa tiệc đơn giản hay bỏ qua hoàn toàn?" "Vì không thể mời quá nhiều khách trong thời gian ngắn như vậy nên bữa tiệc sẽ bị bỏ qua." "Ta có phải làm gì nếu không tổ chức tiệc không?" "Không cần đâu, Hoàng đế Bệ hạ đã nói người không cần phải lo lắng về việc đó." Theo như ta biết, việc bỏ qua bữa tiệc không phải là điều hiếm gặp. Sảnh chính vẫn sẽ được trang hoàng để tôn vinh vị phi tần đó, nhưng thay vì một bữa tiệc, một bữa ăn nhỏ giữa Hoàng đế và những người thân thích sẽ được tổ chức, và cuối cùng là kí các hợp đồng liên quan. Nhưng ta không phải lo về việc đấy ư? Là do lòng kiêu hãnh của Sovieshu, hay là từ sự quan tâm của hắn? "Bảo chàng rằng ta đã nhận được lời nhắn." Dù sao cũng chẳng có gì bất lợi với ta. Gã thư kí cúi chào rồi rời đi. Các quan chức khác đang dán mắt vào ta, và khi ta nhìn, họ lập tức cúi đầu và làm ra vẻ đang rất bận rộn. "Đừng run rẩy sợ hãi trước họ." Họ sẽ thì thầm nếu ta lộ ra ngoài vẻ đau đớn. Kể cả khi nhân tình của Hoàng đế đang dần phá huỷ cuộc sống của ta, ta không muốn họ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc chỉ vì chồng ta đã yêu một người phụ nữ khác. Giữ vẻ mặt vô cảm, ta xem lại kế hoạch một lần nữa và nhắc cho họ những sửa đổi cần thiết. "Hoàng đế sẽ kí bản kế ước trước, rồi cô sẽ kí lên dòng kẻ đen mảnh đó dưới tên Bệ hạ." Nam tước Lant – một trong những thư kí của Hoàng đế – được giao nhiệm vụ giảng dạy cho Rashta. Khi anh hoàn tất việc giới thiệu những nét sơ lược về tài liệu, đôi mắt Rashta mở to và khẽ rên rỉ. Đó không phải là các âm thanh mà các quý tộc thường làm. Nam tước nhìn cô ta một lúc, bối rối, và rồi những giọt lệ bắt đầu chảy xuống từ đôi mắt của Rashta. "Rashta hiểu những gì ngài nói, nhưng.. Rashta không có chữ kí." "Cô có thể tự tạo một cái mà." Mặt Rashta đỏ ửng lên trước vẻ thản nhiên của anh ta. "À.." Nam tước Lant cuối cùng cũng nhận ra vì sao Rashta lại vật vã khổ sở thế. "Cô không biết viết?" Khi Nam tước được giao nhiệm vụ giảng dạy cho Rashta, Hoàng đế đã nói cô ta là một thường dân, vậy nên anh đã cho rằng cô đã được giảng dạy những điều cơ bản. Có lẽ tin đồn con mồi xinh đẹp của Hoàng đế là một nô lệ hoàn toàn đúng. Chẳng mấy người đầu tư cho nô lệ học cách đọc hay viết. "Tôi sẽ cho rằng cô không biết vậy." Anh muốn hỏi liệu cô ta có đúng là nô lệ không, nhưng rồi anh mỉm cười, làm ra vẻ không biết, rồi đặt một tờ giấy trắng trước mặt Rashta. Sẽ không dễ dàng để dạy cách viết cho cô chỉ trong vài ngày, nhưng có lẽ dạy "vẽ" tên sẽ nhanh hơn. "Nếu cô không biết đánh vần tên mình, tôi sẽ viết ra vài chữ đọc là Rashta, và cô có thể chọn một rồi ghi nhớ nó." Thật may mắn, Rashta nhanh chóng thông thạo cách đánh vần. Đáng ra đó phải là một việc khó khăn đối với một nô lệ, Nam tước Lant rất ngạc nhiên. "Tôi làm đúng chưa?" "Cô làm rất tốt." Sau khi khen ngợi cô và nhận được một nụ cười, Nam tước Lant giảng giải về những gì có thể mong đợi ở lễ kí kết. "Sẽ có một bữa tiệc lớn và các quý tộc sẽ tới. Cô Rashta đây có thể mời bao nhiêu bạn bè tuỳ thích." "Ồ." "Khi đại pháp quan đến chỗ cô và mở ra những tài liệu nhà nước, cô sẽ kí lên đó." "Các tài liệu đó.." "Đại pháp quan sẽ giữ nó an toàn." "Không phải là bắt buộc nhưng mà.." "?" "Thỉnh thoảng, Hoàng hậu sẽ gửi tới một món quà cho phi tử của Hoàng đế khi cô kí bản khế ước." "Một món quà?" "Hoàng hậu là chủ nhân của cung điện mà." "..." "Dưới tư cách chủ nhân thì phi tần sẽ là người sống cùng với họ trong tương lai. Điều này nghĩa là phi tần sẽ không chỉ nhận được sự tôn trọng và thừa nhận của Hoàng đế mà cả Hoàng hậu nữa – nếu phi tần đó nhận được quà. Nếu có nhiều phi tần, những người nhận được món quà từ Hoàng hậu sẽ được coi như những phi tần có chức tức cao nhất. Đột nhiên, Rashta trông có vẻ bất an. " Vậy Rashta sẽ nhận được một món quà từ Hoàng hậu chứ?" Chapter 7 – Món quà Hoàng hậu tặng phi tử của Bệ hạ 2 "Ta sẽ không tặng quà đâu." Các thị nữ nhìn nhau nhẹ nhõm. "Ơn chúa." "Thần đã lo lắng rằng có thể Hoàng hậu sẽ gửi quà cho cô ta." Có rất nhiều lí do để không tặng quà. Sau khi thư kí của Sovieshu rời đi, ta đã nghiên cứu tất cả các tiền lệ để đề phòng. Kể cả khi tổ chức yến tiệc, việc tặng quà cũng không bắt buộc. Nếu có nhiều phi tần, Hoàng hậu có thể từ chối tặng quà nhằm ngăn chặn việc xây dựng quá nhiều quyền lực hoặc gây ảnh hưởng tới những người thân thích của Hoàng hậu. Nhưng tình huống của Rashta đều không thuộc cả hai trường hợp trên. Trong mọi trường hợp, ta đều không muốn tặng quà. Sovieshu đã cử thư kí để nói với ta rằng không cần phải lo, vậy nên không phải ta chỉ cần nói rằng "Hãy chăm sóc chồng ta thật tốt nhé" hay sao? "Đừng lo, ta không biết có lí do gì để gửi quà hay không, nhưng ta sẽ không làm thế." Các công nương đều làm ra vẻ hết sức hài lòng. "Laura sẽ rất vui nếu cô bé có ở đây.. Thần đang định xuất cung, thưa Hoàng hậu, nên thần sẽ kể với Laura." "Laura thế nào rồi?" "Hôm trước thần gặp, cô bé nói chuyện một cách giận dữ về 'người phụ nữ' đó ạ." "Nữ hầu tước Tarithal cũng rất tức giận kể về chuyện đó lúc cô ấy tổ chức tiệc trà đó ạ." Ta nghĩ thật tốt khi họ đứng về phía ta. Sovieshu và các phụ tá có thể chăm sóc cho Rashta tốt thôi, vậy nên ta nghĩ không cần đến những người thân cận của ta cổ vũ cô ta. "Nhân tiện thì.. Thưa Hoàng hậu, thân có thể hỏi một điều không?" "Chuyện gì vậy?" "Nghe nói rằng Vương tử Tây Quốc sẽ tới vào dịp năm mới, có đúng vậy không ạ?" Các thị nữ khác dừng nói chuyện và nhìn ta chằm chằm. Ta gật đầu, và họ kêu lên mừng rỡ trong khi che mặt bằng quạt. Ta mím môi để khỏi bật cười. Các thị nữ có lí do chính đáng để mong chờ sự xuất hiện của vị Hoàng tử đó. "Vương tử của Vương quốc phía Tây" là em trai độc nhất của Đức vua, vốn là người "lừng danh" vì nhiều thứ. "Ngài ấy hẳn phải đẹp trai lắm nhỉ?" "Người ta nói rằng chỉ cần nhìn vào mắt ngài ấy thôi là cũng đủ để bị mê hoặc rồi." "Nhưng tôi nghe nói ngài ấy là một người rất bướng bỉnh. Không biết Quốc vương hiện tại đã từ bỏ việc cố bắt ngài ấy kết hôn hay chưa." "Liệu những tin đồn rằng ngài ấy là một người rất khác lạ có đúng không nhỉ?" "Tôi không biết, nhưng thật lạ khi Đức vua không có con cái, và Vương tử cũng vậy trong khi ngài ấy bị vây quanh bởi rất nhiều phụ nữ." Ta kín đáo gật đầu khi lắng nghe những lời thì thầm của những thị nữ. Tây Quốc là một quốc gia có sức mạnh quân sự to lớn, gần như ngang bằng với Đông Quốc. Về sự giàu có, đó là đất nước giàu nhất thế giới. Đã có rất nhiều tin đồn xung quanh vương tử - người được cho là đứng đầu danh sách kế vị. Ta gạt bỏ những suy nghĩ về Sovieshu và cô nhân tình, đắm chìm trong cuộc trò chuyện ngọt ngào của các quý cô. "Không tổ chức yến tiệc ạ?" Khi Rashta hỏi Hoàng đế Sovieshu rằng yến tiệc sẽ to đến mức nào, và liệu cô có thể mời bạn bè tới hay không; cô vẫn chưa chuẩn bị cho một cú sốc thế này. "Nhưng Nam tước bảo rằng chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn.." "Ta chưa nói với nàng rằng năm mới sắp tới ư? Ta không muốn quá gấp gáp đâu, nhưng nàng là người muốn kí kết càng sớm càng tốt mà." Mặc dù đã được giải thích, Rashta vẫn nhìn lên với vẻ hoang mang. Sovieshu nhận ra rằng, hắn đã đánh giá quá cao về khả năng nhận thức của cô. Cô nàng thông minh hơn vẻ bề ngoài, nhưng hắn quên mất rằng cô chẳng biết chút gì về giới quý tộc cả. "Lỗi của ta." "Ý ngài là gì?" "Không dễ để tổ chức một bữa tiệc lớn. Có rất nhiều thứ khiến ta phải bận rộn chuẩn bị. Quỹ thời gian eo hẹp, nhưng thật không hay ho gì khi tổ chức hai bữa tiệc lớn liền nhau." "À! Nhưng sẽ có một bữa tiệc lớn khác trùng với lễ kí kết của Rashta ạ?" "Bữa tiệc năm mới sẽ diễn ra ngay sau đó." Rashta chán nản vì mộng tưởng được các quý tộc chúc mừng trong một bữa tiệc xa hoa, hoành tráng giờ đã tan thành cát bụi. Cô luôn muốn thấy mọi người đổ xô tới chỗ mình nên đã thuyết phục Sovieshu tổ chức buổi lễ càng sớm càng tốt. Rõ ràng là Hoàng đế sẽ tức giận nếu Rashta tỏ ra không vui, nên cô không thể hiện nỗi thất vọng của mình ra ngoài mà chỉ im lặng. Dù sao thì nỗi thất vọng ấy chỉ càng thêm tràn đầy vào buổi lễ. Mặc dù không tổ chức yến tiệc linh đình, cô đã hi vọng phải có một chút gì đó như thế. Nhưng rồi chẳng có gì xảy ra cả. Cô hi vọng Hoàng đế Bệ hạ sẽ tới bên với lời xin lỗi và hứa hẹn quà cáp. Và cũng chẳng có lấy một lời chúc hay một món quà từ Hoàng hậu. Cô càng buồn tợn khi Nam tước Lant nói rằng các sảnh cung điển đều thuộc quyền kiểm soát của Hoàng hậu. Rashta đã rất chăm chỉ tập kí, nhưng sau khi kí xong, cô chỉ thấy trống rỗng. Ngay khi vừa dứt nét bút, đại pháp quan lập tức rời đi, nói rằng ông còn có chuyện cần phải làm. Chẳng có tiếng reo hò chúc mừng, cũng chẳng có tiếng vỗ tay náo nhiệt, và cũng chẳng có cái cảm giác lâng lâng vui sướng vì có trong tay tất cả mọi thứ trên đời. Sovieshu cũng bỏ đi, chỉ kịp nói "Ta có việc cần phải làm" và "Gặp lại nàng sau". Khi trở về phòng, Rashta vùi mặt xuống hai bàn tay mình. "Tại sao lại như vậy?" Hầu nữ thân cận tiến tới hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, và tất cả những tủi thân trong lòng vỡ òa. "Hoàng hậu hẳn ghét ta lắm, nếu không thì cô ấy đã tới bữa tiệc hoặc gửi quà tới. Dù cô ấy không gửi quà, không thể xuất hiện một chút thôi hay sao?" "Đừng khóc, tiểu thư Rashta, sao người lại khóc trong một ngày vui như vậy chứ.." "Đừng lo, dù sao người cũng sẽ hiếm khi gặp ngài ấy thôi mà." Dù vậy, nỗi buồn trong lòng Rashta cũng chẳng nguôi ngoai. Khi Sovieshu cuối cùng cũng đã xong việc và tức tốc chạy tới, hắn thấy cô nàng trông thật buồn bã. "Tại sao con mồi của ta lại buồn bã trong một ngày ý nghĩa thế này đây?" "Ý ngài là gì cơ, ngày ý nghĩa? Em còn chẳng được bất kì ai chúc mừng.." "Không được ai chúc mừng? Đại pháp quan đã chúc mừng nàng, hắn còn cúi chào nàng; kể cả các người hầu cũng thế cơ mà." Nhưng điều Rashta muốn chẳng phải là lời chúc phúc của những người hầu, Rashta muốn nghe được điều đó từ những quý tộc – những kẻ luôn ngạo nghễ ngẩng cao đầu như thể mình giỏi nhất. "Hẳn Hoàng hậu phải ghét Rashta lắm.." Khi khuôn mặt của Rashta ngày càng u ám, Sovieshu buộc phải thú nhận. "Hoàng hậu đã không tới bữa tiệc hay chuẩn bị quà vì cô ấy ghét nàng. Ta đã bảo cô ấy không cần tặng vì đó không phải là một thời điểm tốt." Rashta gật đầu, nhưng rõ ràng là cô chẳng tin hắn. Trong bầu không khí này, Sovieshu không thể nào thoải mái thư giãn với người tình của mình. Ngày hôm sau, Sovieshu đưa cho thư kí của mình một món quà, bảo anh ta tặng cho Rashta dưới danh nghĩa Hoàng hậu. Chapter 8 – Tìm thị nữ là cả một vấn đề 1 "Hoàng hậu, Đại công tước đã gửi tới món quà là lụa nước ngoài ạ." Các thị nữ đã sửa soạn cho ta sớm hơn mọi ngày, vậy nên ta ngồi với họ và uống một chút cà phê cho bữa sáng. Trong lúc đó, Đại công tước đã sai người tới dâng món quà. Ta rời tầm mắt mình khỏi cốc cà phê và nhìn lên, xem xét món đồ trên bàn tay đương vươn ra của người hầu. Nó là một tấm lụa mà xanh dương tuyệt đẹp, óng ánh như vẩy cá hố. Ta thở dài và đặt cốc cà phê xuống bàn. Tấm lụa trông tuyệt đẹp và xa xỉ, nhưng chỉ xét trên ý đồ của người gửi thôi cũng đã khó để mà nhận rồi. Đại công tước Liltiang tuy là chú của Sovieshu nhưng chỉ hơn hắn có hai tuổi. Dù không có tham vọng giành lấy ngôi vị, ông ta vẫn luôn cố mua chuộc ta và đòi hỏi một thứ gì đó trả lại. Nếu ta nhận món quà, chắc chắn sẽ có những yêu sách khó khăn buộc ta phải làm theo. "Cảm ơn người, nhưng hãy nói với ông ấy rằng ta không thể nhận món quà này được, sẽ kéo theo rất nhiều hiểu lầm." Điều này đã xảy ra quá nhiều lần, đến mức người hầu mỉm cười ngượng nghịu như thể đã đoán được chuyện này từ trước. Anh ta thì thầm "Vâng" và lui xuống. "Quý ông đây vẫn chưa thấy mệt mỏi nhỉ." Sau khi cánh cửa đóng lại, nữ Bá tước Eliza nói lên suy nghĩ của mình, và những người khác bật cười. Bầu không khí trở lại yên bình như trước. Nằm ngoài dự kiến, một vị khách khác lại tới. Ta luôn đến chính điện sau mỗi bữa sáng, vì vậy rất ít người tới đây vào giờ sớm như thế này. Nhưng hai người tới vào một buổi sáng ư? Ta cho người đó vào, nhưng vẫn rất tò mò. May mắn thay, vị khách thứ hai không phải là người hầu của một quý tộc nào đó cố gắng đến để hối lộ ta, mà là một vị quan đến để điều phối chương trình nghị sự trong ngày. Đó không phải là một công việc quá khó khăn nên sau khi trao đổi vài lời, anh ta rời đi. Trước sự ngạc nhiên của ta, vị khách thứ ba xuất hiện. Lần này là Rashta – người mà ta đã nghĩ rằng rất hiếm khi gặp mặt trực tiếp. "Rashta? Thật sao?" Ta nhìn người lính gác cửa một cách ngạc nhiên. Anh ta cúi đầu và trả lời "Vâng, đúng vậy" với một vẻ khinh bỉ. Nữ bá tước Eliza lại tặc lưỡi. "Sao cô ta dám đến đây chứ?" Người lính gác cửa chẳng biết – anh ta chỉ đứng ở cửa và thông báo những vị khách lui tới mà thôi. Nhưng có vẻ như anh chàng này cảm thấy mình có trách nhiệm phải trả lời những câu hỏi mà ta đưa ra nên một vẻ ngượng ngùng hiện lên khuôn mặt. Eliza quay sang ta, lo lắng. "Người sẽ cho cô ta yết kiến sao, Hoàng hậu?" "Ừm thì.." Nói thật, ta chẳng muốn gặp cô ta. Tại sao ta lại phải nhìn một người có thể làm ta tổn thương? Một ngày nào đó, ta có thể cười nói với Sovieshu ngay cả khi hắn có những phi tần xinh đẹp vây quanh. Nhưng không phải bây giờ. Và ta vẫn khó xử khi phải đối mặt với tình nhân của hắn. Tuy nhiên.. "Cho cô ta vào." Nữ bá tước Eliza kinh ngạc thốt lên. "Hoàng hậu!" Ta nâng cốc cà phê chỉ còn một nửa lên. Ta không muốn thấy cô ta, nhưng Rashta chỉ là một phi tử của Bệ hạ, và cũng là mối tình đầu của Sovieshu.. Đó có phải tình yêu không? Người phụ nữ đầu tiên mà hắn yêu. Sovieshu trở nên lạnh nhạt với ta kể từ khi cô ta xuất hiện, mà ta thỉ chẳng muốn tranh chấp với hắn. Kể cả khi ta không thể yêu hắn cuồng nhiệt, ta cũng không muốn bị hắn ghét bỏ. Ta sẽ chỉ chịu đựng một lần yết kiến này thôi. "Đây là lần thứ hay chúng ta gặp nhau nhỉ, Hoàng hậu. Thần là Rashta." Ta không biết có phải cô ta đang giả vờ không biết hay không quan tâm đến sự việc của Laura hay không, nhưng Rashta chào ta với một nụ cười rạng rỡ ngay khi mới bước vào. Nữ bá tước không che giấu sự khó chịu của mình và ngồi ra sau với vẻ lặng yên như đá, trong khi ta cố đeo lên mình một gương mặt vô cảm nhất có thể. May mắn thay, ta đã thực hành việc che giấu cảm xúc của mình trong những tình huống khó chịu như này rất nhiều lần. ".. Không giống như lần trước. Ta đã được tin ngươi trở thành phi tử của Hoàng đế, xin chúc mừng." "Cảm ơn người!" Ta đã chào hỏi một cách máy móc.. Giờ ta phải nói gì đây? Ta suy nghĩ một lúc và quyết định đi thẳng vào vấn đề. "Điều gì mang ngươi đến đây?" "Điều gì đã mang thần đến đây ư?" "?" "Bây giờ người và thần cũng như chị em vậy, Hoàng hậu, chúng ta như gia đình vậy đó." Nữ bá tước Eliza bị bất ngờ, sặc cả cà phê. Cô lấy tay che miệng trong khi ho sù sụ và liếc Rashta. Ta cũng hoang mang chẳng kém gì cô ấy. Ta vừa nghe thấy cái gì cơ? Chị em á? Gia đình? "Gia đình?" "Bởi vì chúng ta chung chồng mà." Vẻ mặt vô cảm của ta như thể suýt nứt ra vậy. Ta cố gắng hết sức để bản thân không nổi điên. Khế ước làm phi thì cũng chỉ là khế ước, và đương nhiên họ không được công nhận như người của Hoàng tộc. Trong thời gian khế ước, họ có thể nhận được một số lượng tiền đáng kể, nhưng nếu khế ước đó không được tiếp tục gia hạn, họ sẽ phải rời khỏi Cung điện Hoàng gia. Những đứa trẻ được sinh ra bởi các thê thiếp cũng không được công nhận là Hoàng tử hay Hoàng nữ, cho dù cha của chúng có là Hoàng đế đi chăng nữa. Vậy mà bây giờ, cô gái kia lại coi chúng ta là gia đình bởi vì có chung chồng? Có quá nhiều lỗi sai chỉ trong một luận điểm khiến ta chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Trong khi ta đang sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, Rashta chắp hai tay vào nhau. "Thần gọi người là chị được không?" Bầu không khí xung quanh ta bỗng lạnh lẽo. Ta mím chặt môi. Đến đây là giới hạn của sự rộng lượng rồi. "Không." Biểu cảm của Rashta chùng hẳn xuống. Cô ta chớp mắt, nhìn thẳng vào ta như thể kinh hãi. Như thể cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhận được một câu trả lời như thế. Điều đó còn khiến ta ngạc nhiên hơn. Cô ta gần như đã nói toạc ra "Phải rồi, hãy làm chị em nhé. Em đã cướp đi chồng chị, nhưng chúng ta có thể hòa hợp được mà, đúng không?" "Vì người không thích Rashta sao?" Đôi mắt to tròn ngây thơ của cô ta bắt đầu rơm rớm nước mắt. "Không liên quan đến việc ghét ngươi hay không." Đương nhiên ta ghét cô ả rồi. "Ngươi có thể trở thành tình nhân của Hoàng đế, nhưng không thể là chị em với ta." Ta cố gắng giải thích sự thật khó khăn này với một nụ cười, nhưng cô ta có vẻ như càng khóc nhiều hơn. Cô ả hẳn nghĩ ta đang giễu cợt. Nụ cười chẳng có tác dụng, nên ta quyết định mặc kệ nó và quyết định sẽ kết thúc cuộc gặp của chúng ta tại đây. "Ra ngoài." Sau khi Rashta rời đi, tất cả mọi người trong phòng nhìn nhau với vẻ hoang mang không tưởng. "Thật là.. Thần chẳng biết nên nói gì về cô ta nữa." Nữ bá tước Eliza như chết lặng, và cả các thị nữ khác cũng vậy. Hầu như họ chưa bao giờ gặp một thê thiếp của Bệ hạ, huống chi còn là một người dám gọi Hoàng hậu là chị. Với một cái chau mày, ta quay sang thị nữ lớn tuổi nhất. "Thê thiếp nào cũng thế sao?" Mặc dù ta có ra vào Hoàng cung từ khi còn bé, nhưng ta chưa bao giờ gặp bất kì một phi tần nào của cố Hoàng đế khi được dạy học trong cung. Ta chưa đủ tuổi để ra mắt xã hội nên cũng chẳng dính dáng gì tới thê thiếp của ngài. "Các phi tần hiếm khi nhìn thấy Hoàng hậu. Điều đó sẽ chỉ làm tổn thương cảm xúc của cả hai bên, hơn nữa thì các phi tần không muốn bị Hoàng hậu ghét bỏ." "..." Có lẽ Sovieshu thích kiểu người như Rashta. Nữ bá tước Eliza thở dài. "Sớm muộn gì cô ả cũng sẽ cần đến thị nữ. Hoàng đế nói rằng cô ả là thường dân, nhưng thần e rằng đến thường dân còn chẳng giống. Không biết liệu có thiếu nữ nào muốn làm thị nữ của một phi tần như thế không.." Trang 1 của 3 trang 1 2 3 » drama fantasy hoàng hậu romance
Huyệt Hậu Khê là huyệt Bổ đứng hàng thứ 3 của kinh Tiểu Trường - nơi giao hội với đốc mạch và bát mạch. Huyệt có tác dụng giúp giãn gân cốt, tốt cho mắt, thư giãn thần kinh và các bệnh khác. Đặc biệt, nếu áp dụng cách thức tác động chính xác vào huyệt Hậu Khê, có thể chữa được các bệnh như đau đốt sống cổ, đau đầu, hỗ trợ thị lực, giảm mệt mỏi, bổ tinh ích khí... 1. Huyệt Hậu Khê là gì? Huyệt Hậu Khê là huyệt Bổ của kinh Tiểu Trường, là huyệt giao hội với đốc mạch, còn gọi là nơi giao hội của bát mạch. Đây là huyệt thứ 3 của kinh Tiểu Trường và là huyệt Du, thuộc hành gọi Hậu Khê từ tiếng Hậu với nghĩa là sau, phía sau và tiếng Khê được hiểu là khe, suối. Huyệt này nằm ngay đằng sau đầu nhỏ của xương bàn tay thứ 5, trên cuối nếp gấp ngang của lòng bàn tay, nó cao hơn Tiền Cốc. Khi gấp ngón tay vào bàn tay, sẽ lộ rõ đường chỉ tâm đạo giống như khe suối Khe, huyệt ở sau cuối Hậu của đường vân này, vì vậy gọi là Hậu trí của huyệt này còn là nơi cơ bắt đầu trở nên nhiều hơn, dồi dào hơn, giống như nước tích lũy để tạo thành một dòng suối. 2. Vị trí của huyệt Hậu Khê Huyệt Hậu Khê được đánh giá là một huyệt vị mang nhiều tác dụng tích cực đến sức khỏe. Tuy nhiên, để vận dụng hiệu quả những lợi ích này, đầu tiên cần phải xác định chính xác vị trí của hậu khê nằm ở bàn tay, tại chỗ lõm phía sau khớp xương ngón và bàn của ngón thứ 5, ngang với đầu trong đường vân tim ở bàn tay, nơi tiếp giáp da của gan tay – mu da vùng huyệt có cơ dạng ngón út, bờ trong cơ gấp ngắn ngón tay và bờ trong đầu dưới xương bàn tay số 5. Vùng da này được chi phối bởi tiết đoạn thần kinh D1. Các nhánh dây thần kinh trụ chịu trách nhiệm chi phối thần kinh vận động cơ. Vị trí huyệt hậu khê cần được xác định chính xác Như đã đề cập ở trên, huyệt Hậu Khê là huyệt Bổ của kinh Tiểu Trường, là huyệt giao hội với đốc mạch, còn gọi là nơi giao hội của bát mạch. Theo cuốn sách y dược nổi tiếng nhất Trung Quốc "Hoàng Đế nội kinh" cho rằng huyệt Hậu Khê có tác dụng giúp giãn gân cốt, tốt cho mắt, thư giãn thần kinh và các bệnh chứng bệnh đau đốt sống cổ, đau lưng, mỏi gáy trước đây là bệnh của nhóm người ở độ tuổi trên 40, nhưng hiện nay độ tuổi mắc các bệnh này càng trẻ hóa. Những hoạt động như giữ một tư thế trong thời gian dài khi làm việc, nhìn máy tính, chơi điện tử, xem điện thoại,... là những nguyên nhân thường gặp nhất gây ra các chứng bệnh trên. Tác động đúng cách vào huyệt Hậu Khê có thể làm giảm bớt và điều trị đau đốt sống cổ, đau đầu, giảm bớt sự đau đớn ở xương cổ, lưng Hậu Khê còn là nơi giao nhau của kỳ kinh bát mạch, là huyệt khai của mạch Đốc, tả Tâm thủy, tăng cường dương khí, điều chỉnh xương cổ, có lợi mắt, cột sống. Tư thế cúi đầu trong thời gian dài làm đè nén Đốc mạch, cản trở sự phân tán dương khí có thể gây ra mệt mỏi, giảm thị lực, cận thị... Huyệt Hậu Khê có thể giúp tăng cường bổ sung dương khí, làm chức năng thư giãn của mắt hoạt động bình thường trở lại, bảo vệ thị lực, giảm mệt mỏi, bổ tinh ích khí...Nhiều tác dụng hữu ích khác của huyệt Hậu Khê cũng được ghi nhận. Huyệt được dùng để chủ trị các bệnh ù tai, điếc, chi trên liệt, động kinh, sốt rét, ra mồ hôi trộm....Tóm lại, huyệt Hậu Khê có một số tác dụng trị liệu sauLà huyệt hội của mạch Đốc, tác dụng toàn bộ đường kinh dương trong cơ thểChủ trị đau vùng bả vai, có thể dùng độc lập hoặc kết hợp với các huyệt tại chỗĐiều trị cứng cổ, đau mỏi cổ vai gáy, tê mỏi vùng cổ gáyTrị đau đầu vùng chẩm, kết hợp với huyệt tại chỗ ví dụ Phong trì, Kiên tỉnhCó tác dụng giải phóng hoả độc ra khỏi đầu, tai, mắt nên có thể chữa được viêm nhiễm vùng mắt, hoa mắt, đau tai, ù tai, viêm họng, viêm nhiễm vùng đầu mặtGiúp thư giãn tinh thần, giải phóng mệt mỏi và trầm cảm thất thường 4. Hướng dẫn cách tác động lên huyệt và phối huyệt trị bệnh Tương tự như các huyệt vị khác, trong y học có hai hình thức phổ biến tác động vào huyệt để điều trị bệnh là bấm huyệt và châm huyệt vị nằm phân bố khắp cơ thể, tương ứng với một vài cơ quan nội tạng. Giữa các huyệt có hiệu ứng lan truyền với nhau, đồng thời liên quan chặt chẽ với mạch máu trong cơ thể. Bấm huyệt là cách kích thích lên huyệt đạo để tạo nên tác động có ích đến vị trí cơ quan muốn điều trị. Đây là một phương pháp thường được áp dụng để khai thác các tác dụng to lớn của huyệt Hậu thức bấm huyệt Hậu Khê được thực hiện theo trình tự sauXác định chính xác vị trí huyệt Hậu KhêTiến hành dùng ngón tay cái day và bấm huyệt bằng một lực đạo vừa phải trong khoảng 1-2 phút đến khi cảm thấy nóng dưới đầu ngón tay. Cách giữ và bấm huyệt hậu khê cần thực hiện theo hướng dẫn Ngoài bấm huyệt, châm cứu cũng là một phương pháp hiệu quả để tác động lên huyệt nhằm đạt được các tác dụng điều trị mong muốn. Việc châm cứu huyệt Hậu Khê được thực hiện theo các bước sau đâyChuẩn bị kim châm cứu chuyên định chính xác vị trí của huyệt Hậu KhêDùng kim châm thẳng hoặc xiên ra bốn phía. Chú ý độ sâu châm thẳng khoảng 0,5-1 thốn, thời gian cứu khoảng 3-5 tráng, ôn cứu khoảng 5-10 ý Việc bấm huyệt hay châm cứu không đúng cách không những không đem lại hiệu quả trị bệnh mà còn gây ra nhiều hậu quả khó lường. Vì vậy, người bệnh nên tìm đến những cơ sở y tế và các y bác sĩ có kinh nghiệm để được giúp đỡ và xây dựng liệu trình điều trị phù hợp. Điều này vừa đảm bảo an toàn và mang lại hiệu quả cao trong điều các tài liệu về Y Học Cổ Truyền, có một số cách phối huyệt Hậu Khê để điều trị bệnh được lưu lại. Cụ thểPhối với các huyệt Đại Trữ, Đào Đạo, Khổng Tối và Thiên Đột trị đau đầu Bị Cấp Thiên Kim Phương.Phối với huyệt Âm Khích trị mồ hôi trộm Châm Cứu Tụ Anh.Phối với các huyệt Dương Trì, Giải Khê, Hợp Cốc, Lệ Đoài và Phong Trì để trị thương hàn mà mồ hôi không ra Châm Cứu Tụ Anh.Phối với huyệt Hợp Cốc trị đàm Châm Cứu Đại Thành.Phối với các huyệt Bá Lao Gian Sử và Khúc Trì trị lạnh nhiều nóng ít Châm Cứu Đại Thành.Phối với huyệt Lao Cung trị hoàng đản Bách Chứng Phú.Phối với huyệt Hoàn Khiêu trị đùi vế đau Bách Chứng Phú.Phối với huyệt Cưu Vĩ và huyệt Thần Môn trị ngũ giản Thắng Ngọc CaPhối với huyệt Liệt Khuyết trị đau ngực, đau cổ Châm Cứu Đại Toàn.Phối với các huyệt Phong Phủ và Thừa Tương trị cứng gáy Y Học Cương Mục.Phối với huyệt Bát Tà và Tam Gian trị tay và bàn tay tê đau Trung Quốc Châm Cứu Học Khái Yếu.Phối với các huyệt Đại Chùy và Gian Sử trị sốt rét cách nhật Châm Cứu Học Thượng Hải.Phối với huyệt Phong Phủ trị đau đầu, đau cổ Châm Cứu Học Thượng Hải.Phối với các huyệt Đại Chùy, Điều Khẩu, Thấu Thừa Sơn và Nhân Trung trị nóng rát vùng lưng vai Châm Cứu Học Thượng Hải.Phối các huyệt A Thị Huyệt, Ân Môn và Huyệt tương ứng 2 bên cột sống, trị té ngã hoặc tổn thương vùng lưng Châm Cứu Học Thượng Hải. Có thể khẳng định rằng, huyệt Hậu Khê có tác động rất hiệu quả đến sức khỏe, nhất là các chứng bệnh đau, cứng, mỏi vùng cổ, gáy, các bệnh lý về mắt..... Tuy nhiên, để đảm bảo hiệu quả, bạn nên chọn các cơ sở y tế, Y Học Cổ Truyền uy tín. Để đặt lịch khám tại viện, Quý khách vui lòng bấm số HOTLINE hoặc đặt lịch trực tiếp TẠI ĐÂY. Tải và đặt lịch khám tự động trên ứng dụng MyVinmec để quản lý, theo dõi lịch và đặt hẹn mọi lúc mọi nơi ngay trên ứng dụng. XEM THÊM Điều trị mất ngủ ở người già theo Đông y Tác dụng khi day huyệt dương bạch Liệt dây thần kinh số 3 có chữa khỏi không?
Bad gateway Error code 502 Visit for more information. 2023-06-13 010036 UTC You Browser Working Amsterdam Cloudflare Working Host Error What happened? The web server reported a bad gateway error. What can I do? Please try again in a few minutes. Cloudflare Ray ID 7d6665c5dca9b796 • Your IP • Performance & security by Cloudflare
tiểu huyệt hoàng hậu