Nội dung truyện Chiến thần cuồng phong nói về việc 3 năm trước công cao lấn chủ, Tần Vũ Phong bị tước đoạt chiến tích, mất hết ý chí phải trở về Dương Hải ở rể nhà họ Lâm. Mọi người khinh rẻ anh, ngay cả người vợ Lâm Yến Vân cũng coi thường anh. Mà bây giờ, vị chiến thần rung chuyển trời đất đã trở lại!
Chiến Thần Cuồng Phong | Truyện Kiếm Hiệp Audio. Tập 1. Tập 2. Tập 3. Tập 4. Tập 5. Tập 6. Tập 7. Tập 8. Tập 9. Tập 10. Tập 11. Tập 12. Tập 13. Tập 14. Tập 15. Tập 16. Tập 17. Chiến Thần Cuồng Phong. Mời quý vị và các bạn cùng nghe truyện.
Nhân vật nữ chính của truyện chiến thần cuồng phong tần vũ phong tên là Lâm Kiều Như, cô là cô bé từng cứu mạng anh mười tám năm trước. Bao nhiêu năm trôi qua anh vẫn nhớ đến cô, anh từng hứa với lòng sẽ cưới cô làm vợ, bảo vệ cô suốt cuộc đời để cô sống một đời bình yên hạnh phúc!
Trương Tam Phong Dị Giới Du , chương 123 của tác giả Tả Tự Bản cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Đọc truyện Chiến Thần Cuồng Phong; Đọc truyện Chiến Thần Cuồng Phong. Chương 900. Trước List chương Sau . Toàn màn hình Nền đen . Nền trắng . Chương 900. Không có ai cảm thấy Tân Thiên Lâm có thể còn sống.
Fast Money. Chương 1 “Tân Vũ Phong, hôm nay cậu phải ly hôn với Yến Vân!” “Đồ ăn hại, vô tích sự như cậu ở rể ba năm, khiến nhà họ Lâm chúng tôi mất hết mặt mũi rồi” “Nuôi một con chó còn có ích hơn cậu! Cút ra ngoài đi!” Khách sạn Hilton, trong một phòng bao sang trọng. Đông đảo họ hàng nhà họ Lâm nhìn một thanh niên ăn mặc giản dị, liên tục mắng mỏ. Tân Vũ Phong đối diện với vô số lời cay nghiệt, vẻ mặt cay đắng vô cùng Dù thế nào anh cũng không ngờ, anh lại phải chịu sự đối xử thế này vào chính ngày kỉ niệm kết hôn ba năm của mình. Một lúc lâu sau, Tân Vũ Phong quay đầu, nhìn về phía một cô gái xinh đẹp vô cùng, mở miệng hỏi “Yến Vân, em nghĩ thế nào, em cũng muốn ly hôn với anh sao?” Đối mặt với câu hỏi này, Lâm Yến Vân im lặng. Hôn lễ ba năm trước chấn động cả thành phố. Đệ nhất mỹ nhân Lâm Yến Vân của Dương Hải, không ngờ lại gả cho một thằng nhóc nghèo Với gương mặt xinh đẹp và gia thế của Lâm Yến Vân, người theo đuổi cô có vô số, trong đó có cả những cậu ấm gia tài bạc tỷ, gia thế hiển hách. Ai mà ngờ được rằng, ông cụ Lâm trước. khi qua đời lại bắt Lâm Yến Vân gả cho Tân Vũ Phong Lúc đó, Tân Vũ Phong mới vừa trở về, nghèo rớt mùng tơi, lại không quyền không thế. Bởi vì hôn lễ đó, Lâm Yến Vân trở thành trò cười của toàn bộ Dương Hải. Một đóa hoa nhài vừa đẹp vừa thơm, vậy mà lại phải cảm vào một bãi phân trâu Ông cụ Lâm tùng nói, Tân Vũ Phong là rồng là phượng ẩn mình, chắc chẳn sẽ có ngày lên như diều gặp gió, một bước lên trời Nhưng mà ba năm qua, cả ngày Tần Vũ Phong chỉ ở nhà giặt quần áo nấu cơm, bưng trà rót nước, không hề giống chồng cô mà giống một người giúp việc hơn Họ hàng trong gia tộc đều nói xấu sau lưng, đến giờ thì châm chọc khiêu khích ngay. trước mặt Tân Vũ Phong luôn. Lâm Yến Vân cũng thường xuyên oán giận trong lòng, không hiểu tại sao ông nội lại bắt mình lấy một tên vô dụng như vậy. “Tân Vũ Phong, chúng ta không hợp. nhau!” Cô läc đầu, giọng nói có chút lạnh lùng. “Tại sao? Là anh làm gì không tốt sao?” Tân Vũ Phong không nhịn được hỏi. “Anh vẫn không hiểu à?” Ánh mắt Lâm Yến Vân ngập tràn sự thất vọng “Tân Vũ Phong, tôi không quan tâm anh nấu cơm có vừa miệng hay không, không quan tâm quần áo anh giặt có sạch sẽ không! Tôi cần một người chồng, chứ không phải là một người hầu!” “Bạn thân đi ăn với nhau, bọn họ lái Mercedes-Benz, BMW, tôi chỉ có thể chen chúc trên tàu điện ngầm!” “Bạn học họp mặt, bọn họ xách túi LV, Chanel, còn tôi chỉ có thể xách túi hàng vỉa hè!” “Ngày lễ ngày tết, đồng nghiệp đi du lịch Maldives, còn tôi chỉ có thể ở nhài” “Tân Vũ Phong, anh biết tôi muốn cái gì không? “Thứ tôi muốn không phải là sự dịu dàng của anh, mà là ánh mắt hâm mộ của người khác, được mặc lễ phục cao cấp, đeo túi Hermes, ngồi trong một chiếc xe sang trọng!” Giờ phút này, cuối cùng Lâm Yến Vân cũng trút hết toàn bộ sự uất ức ba năm qua ra. Tân Vũ Phong đối xử với cô rất tốt, chăm. sóc rất cẩn thận, trước giờ chưa bao giờ bắt cô làm việc nhà. Nhưng mấy thứ đó không phải là thứ mà cô muốn. Cô không cho rằng mình là người ham hư vinh, chỉ là Tân Vũ Phong quá không có chí tiến thủ. “Haiz…” Tân Vũ Phong thở dài, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô, mở miệng nói “Thật ra… Tất cả những thứ em muốn, anh đều có thể cho em” Nghe anh nói thế, Lâm Yến Vân còn chưa mở miệng, mẹ vợ Dương Nguyệt Dung bên cạnh đã lao đến, chỉ thẳng vào mặt anh chửi ầm lên “Thăng nhóc thối kia, cậu không có bãng cấp gì thì lấy gì để mang lại hạnh phúc cho. Yến Vân? Đi giao thức ăn hay là làm bồi bàn?” “Lúc đầu là ông cụ hồ đồ, để thằng cóc ghẻ như cậu đến ăn thịt thiên nga! Ngày hôm nay, tôi nhất định phải sửa lại sai lầm này, cậu phải ly hôn với Yến Vân ngay bây giờ, ngay lập tức, đừng làm ảnh hưởng đến con bé nữa.” Lời mẹ vợ nói cực kì chói tai, cực kì không tốt, hoàn toàn không để lại cho Tân Vũ Phong chút mặt mũi nào. Họ hàng thân thích xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt hả hê chờ xem kịch vui. Lúc này, khóe miệng Tần Vũ Phong lộ ra nụ cười khổ. Cuối cùng thì tình cảm suốt ba năm qua cũng không thắng nổi tiền bạc. Nhớ năm đó, anh tung hoành thiên hạ, là chiến thần độc nhất vô nhị Một lời là có thể phán sinh tử, một câu là có thể san bằng bốn phương tám hướng. Cho dù là chư hầu quyền thế, hay là nhà giàu số một số hai thì đều muốn thần phục anh. Bao nhiêu vương tộc quyên quý muốn gả con gái cho anh, cho dù làm vợ bé cũng vui lòng. Chỉ cần Tân Vũ Phong mở miệng, đừng nói là xe sang, cho dù là tài phú ngập trời cũng dễ như trở bàn tay. Ai ngờ bây giờ anh lại bị coi thường, ghét bỏ, bị coi là một thằng nghèo. “Yến Vân, vậy em cảm thấy tuýp đàn ông thế nào mới xứng với em?” Tân Vũ Phong nhìn cô hỏi. “Cái này…” Lâm Yến Vân do dự chút. Đúng lúc này, ngoài cửa sổ, trên màn hình treo bên ngoài một tòa cao ốc chọc trời bồng phát một tin tức vô cùng đặc biệt. Không chỉ ở đây, mà toàn bộ đất nước, tất cả màn hình TV đều xuất hiện hình ảnh tương tự. “Tổng chỉ huy của đội quân Tham Lang, Triệu Thiên Lãng, chiến công hiển hách, chỉ huy ba quân!” “Hôm nay thông báo khắp thiên hạ, đặc biệt phong là “chiến thần Tham Lang”!” Tin tức nặng ký này truyền khắp tất cả cả các ngõ ngách của Đại Ninh! “Trời ạ, có người được phong làm chiến thần kìal” “Triệu Thiên Lãng vẫn chưa tới 30 tuổi nhưng đã lập được vô số chiến công, có thể nói là lưỡi dao sắc bén của đất nước.” “Lần này trao quân hàm, quả đúng là xứng với thực lực.” Trong phòng, người nhà họ Lâm sợ hãi than liên tục. Rất nhanh, màn hình TV lại chuyển cảnh, biến thành sa mạc ở vùng biên giới. Một thanh niên mặc quân phục, kiêu ngạo đứng thẳng, con ngươi thâm thúy lộ ra tài năng vô tận, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng. Đại bàng nhìn sói, tài năng vô cùng! Vẻ mặt của người nhà họ Lâm đều ngập tràn sự sùng bái. Sự tích truyền kỳ về Triệu Thiên Lãng vô cùng dài, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết. Ánh mắt của Lâm Yến Vân cũng vô cùng kích động, nhìn Tân Vũ Phong nói “Người đàn ông của Lâm Yến Vân tôi, phải giống như Triệu Thiên Lãng vậy, là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, chứ không phải là loại vô dụng như anh!” Nghe thấy câu nói đó, Tân Vũ Phong trước giờ luôn yêu chiều Lâm Yến Vân bỗng siết chặt tay, ánh mắt hiện lên tia sáng, như thể có sát khí ngút trời trong đó. “Anh… Anh muốn làm gì?” Lâm Yến Vân sợ hãi, vội vã lui về phía sau mấy bước. Từ trong mắt của Tân Vũ Phong, cô như. thể thấy được núi xác biển máu, còn kinh khủng hơn cả Triệu Thiên Lãng trong TV. Nhưng rất nhanh, Tân Vũ Phong thu khí thế đó lại, trở về bộ dạng một người bình thường. Lâm Yến Vân dụi mắt, còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác. Tân Vũ Phong lại ngẩng đầu nhìn về phía TV, cười khổ không thôi. Không ngờ… đã qua ba năm rồi! Bại tướng dưới tay anh năm đó, bây giờ đã lên vương lên tướng. “Triệu thiếu tướng, đầu tiên phải chúc mừng anh, nhưng lần phong tướng này của anh, trong quân đội có rất nhiều người chỉ trích. Có người cho rằng ba năm trước, anh hiến công của chiến thần Thiên Vũ mới có được địa vị như ngày hôm nay! Anh có cái nhìn thế nào về chuyện này?” Một phóng viên hỏi một vấn đề vô cùng bén nhọn. Chiến thần Thiên Vũ! Nghe thấy cái tên này, Triệu Thiên Lãng hơi híp mắt lại, ánh mắt lóe lên. “Năm đó, Tần Thiên Vũ đúng là có chút bản lĩnh, nhưng anh ta không nghe theo chỉ huy phía trên, ra trận bỏ chạy, suýt chút nữa đã gây ra sai lầm lớn! Đừng có lấy một kẻ đào ngũ ra để đánh đồng với tôi, anh ta… Không xứng!” Từng câu từng chữ, ngập tràn khí phách kiêu ngạo. Không hổ là chiến thần Tham Lang! “Triệu thiếu tướng ngầu quái” “Không biết cô gái nào có phúc được gả cho một anh hùng như vậy nữa!” Trong phòng bao, người nhà họ Lâm bàn tán sôi nổi. Đột nhiên, một giọng nói vang lên “Hừ, Triệu Thiên Lãng đó chỉ là một tên lừa đời ếng thôi, bốc phét cái gì không biết!” Mọi người lần theo giọng nói nhìn lại, phát hiện ra người vừa nói chính là Tân Vũ Phong, “Tân Vũ Phong, cậu đúng là to gan, dám coi thường Triệu thiếu tướng?” “Nếu để Triệu thiếu tướng nghe được. những lời này, cậu có mười cái mạng cũng không đủ chết đâu” “Đúng vậy, cậu còn không đủ tư cách để xách giày cho Triệu thiếu tướng ấy chứ!” Mọi người lại châm chọc khiêu khích anh. Mà ánh mắt của Lâm Yến Vân cũng tràn ngập sự thất vọng, hoàn toàn hết hi vọng với Tần Vũ Phong. “Tân Vũ Phong, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Giọng nói của cô cực kì lạnh lùng, xa cách ngàn dặm. Tân Vũ Phong há miệng, định nói gì đó. “Cạch!” Đột nhiên, cửa phòng bao mở ra. Một người đàn ông to lớn mặc quân phục, sừng sững như núi xông vào, ánh mắt sắc bén như đao nhìn quét qua mọi người. Cho dù ở rất xa cũng có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc của người đó. “Ai vậy, có hiểu quy củ không đấy? Dám xông vào bữa tiệc của nhà họ Lâm chúng tôi, mau cút ra ngoài đi!” Thân là cậu lớn nhà họ Lâm, Lâm Tử Hiên vỗ bàn quát lớn. “Bốp!” Lâm Tử Hiên bị đánh đến sững dờ, không thể tin được nhìn bố mình “Bố, bố già rồi nên lẩm cẩm à, đánh con làm gì?” “Thẳng mất dạy!” Lâm Đông Hải tức giận lườm hẳn ta một cái, khẽ nói “Mày không nhìn thì xem người ta đang mặc cái gì, là quân phục, người ta là Hổ Úy ngũ phẩm đấy!” Nghe ông ta nói thế, Lâm Tử Hiên lập tức sợ hãi, lúc này mới nhận ra trên cầu vai của người đàn ông vừa xông vào có thêu một con mãnh hổ, tôn quý vô song. Hổ Úy ngũ phẩm, thống lĩnh vạn người. Tuyệt đối không phải là người mà nhà họ Lâm có thể đắc tội. Lâm Đông Hải lập tức cúi đầu khom lưng, đi tới trước mặt Hổ Úy kia, dè dặt hỏi “Thưa ngài, không biết ngài đến đây là có chuyện gì? Nếu cần gì ở nhà họ Lâm chúng tôi thì cứ nói ạ!” Thái độ của ông ta cực kì khiêm tốn, chỉ hận không thể quỳ xuống liếm giày người ta luôn. Ai ngờ sau đó, Hổ Úy kia lại sải bước, đi qua Lâm Đông Hải kia, tiến về phía trước. “Cộp! Cộp! Cộp!” Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Hổ Úy, không biết anh ta định đi đâu. Dưới cái nhìn của bao nhiêu người. Hổ Úy kia dừng lại trước mặt Tân Vũ Phong. “Kì lạ, anh ta đến tìm Tân Vũ Phong sao?” “Không thể nào! Sao tên vô dụng đó có thể quen một người máu mặt thế này được?” “Chẳng lẽ… Cậu ta đắc tội với Hổ Úy, cho nên người ta qua đây hỏi tội?” Lúc mọi người đang đoán già đoán non, Hổ Úy kia làm một động tác khiến tất cả mọi người đều bất ngờ” “PhichI” Hổ Úy quỳ một chân xuống đất, cúi người, vẻ mặt vô cùng sùng bái kính trọng, hét lớn! “Mạt tướng Tiêu Mặc Chiến, bái kiến chiến thần!”
Chương 1541 Tất cả mọi người của phe Đông Hoàng mới chợt hiểu ra! Tân Thiên Vũ được gọi Chiến thần Thiên Vũ, không đơn giản là bởi vì anh mạnh! Mà là chiến thần Thiên Vũ một đường đẫm máu, từ trong giết chóc trên chiến trường mà ra. Đây là minh chứng cho việc Chiến thần Thiên Vũ thực lực mạnh mẽ, kinh nghiệm chiến đấu đầy đủ! Người bộc lộ tài năng từ nơi đó, chắc chắn kinh nghiệm chiến đấu. của anh sẽ không yếu. Thậm chí sẽ không thấp hơn Kitano Takeshi. Mọi người bắt đầu nhớ lại, tựa hồ từ lúc mới bắt đầu, Kitano. Takeshi trong cuộc chiến đấu này đã định trước là thế thua. Ban đầu khi chiến thần Thiên Vũ và Kitano Takeshi đối chiêu mang tính dò xét là có thể nhìn thấy thân xác của chiến thần Thiên Vũ vật lộ trong từng chiêu từng thức, luôn tràn đầy sát ý, đâm thẳng tới chỗ trí mạng của đối phương. Nhưng chiêu thức của Kitano Takeshi chẳng qua là trung quy trung củ, chiêu thức của võ giả phổ thông thôi. Như vậy xem ra… Chiến thần Thiên Vũ thật sự mạnh hơn Kitano Takeshi. Vẻ mặt của mỗi một người bên phe Đông Hoàng gần như đều là nặng nề không thôi. Trừ công chúa. Mặc dù công chúa Mỹ Đại Ngư khá là hùa theo bầu không khí mà cúi đầu, nhưng bất kể là khuôn mặt ửng đỏ hay là hai tay run rẩy cũng chứng minh, nhìn thấy thầy sa sút, trong lòng công chúa Mỹ Đại Ngư hưng phấn nhiều hơn là thất vọng! Hưng phấn vì chiến thần Thiên Vũ lại là cường giả lớn mạnh như vậy! Mà năm nay tuổi tác của chiến thần Thiên Vũ cùng lắm là hơn hai mươi, thậm chí còn không quá ba mươi tuổi. Công chúa Mỹ Đại Ngư tỏ ra đánh giá cao chiến thần Thiên Vũ hơn chút. Thậm chí cô ta đã bắt đầu tưởng tượng, nếu như mình nói ra yêu cầu liên hôn với Thiên hoàng để chiến thần Thiên Vũ lấy cô ta. Như vậy cuộc sống của hai người sẽ hòa hợp biết bao. Phải biết, mặc dù Tân Thiên Vũ là chiến thần Thiên Vũ nhưng nói trắng ra cũng chỉ là đã từng. Chẳng qua bây giờ mọi người gọi Tân Thiên Vũ là chiến thần Thiên Vũ cũng đã thành thói quen, trong thời gian ngắn không ai bằng lòng thay đổi lời nói thôi. Quan trọng hơn là hoàng thất của Đại Hạ đã vứt bỏ chiến thần Thiên Vũ. Thậm chí còn hạ lệnh truy sát ở biên giới Đại Hạ đối với chiến thần Thiên Vũ đến hàng tỷ đồng. Công chúa Mỹ Đại Ngư càng nghĩ càng hưng phấn. Như vậy chiến thần Thiên Vũ cũng đang căm giận hoàng thất của Đại Hạ đúng không? Nếu thế, chiến thần Thiên Vũ có bãng lòng… bãng lòng vứt bỏ quốc tịch Đại Hạ đi tới Đông Hoàng hay không? Nếu quả thật có thể, như vậy bất kế là đối với hoàng thất Đông Hoàng hay đối với cá nhân cô ta thì… đều là một chuyện tốt! Nhưng vào lúc này. Lúc mà phần lớn người Đông Hoàng mất mát không thôi còn phe Đại Hạ hân hoan khích lệ. Đỉnh núi Phù Hoa, bỗng một trận cười phá lên. “Ha ha ha…” Mặc dù tiếng cười kia già nua vô cùng nhưng vẫn hết sức mạnh mẽ như cũ. Về cơ bản không giống âm thanh của một người lớn tuổi gần như bị người chém đứt ngang người phát ra. Nhưng thời khắc này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người lên tiếng, xác thực âm thanh chính là do Kitano Takeshi suýt nữa bị Chiến thần Thiên Vũ chém đứt ngang phát ra! Chấn động lòng người! Ai cũng không ngờ, Kitano Takeshi đã bị thương nặng đến thế mà lại còn có nhiều sức lực như vậy. Chẳng lẽ… Kitano Takeshi không chết sao? Trong phút chốc, mọi người kinh ngạc không thôi. “Trời ơi, Kitano Takeshi là không chết sao…” “Sao Kitano Takeshi còn có khí lực lớn như vậy…” “Chiến thần Thiên Vũ đang ngẩn người ra làm gì vậy? Thừa dịp ông. †a bị thương, giết chết ông ta đi!” “Đúng vậy, sao chiến thần Thiên Vũ vẫn chưa giết ông ta?” Ngay sau đó, đúng lúc mọi người bàn luận sôi nổi, giọng nói của Kitano Takeshi truyền tới lần nữa. “Đây là cái gọi là nghìn vàng dễ có, đối thủ khó cầu! Đối thủ mạnh mới có thể chứng đạo!” “Chiến thần Thiên Vũ, anh thật sự rất mạnh!”
Chương 11 Tần Vũ Phong tựa như nghe được tiếng sấm nổ bên tai. Cô bé cứu anh năm đó không phải Lâm Yến Vân? Như vậy… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? “Không.. Không đúng. Người trạc tuổi đó ở nhà họ Lâm chỉ có Lâm Yến Vân, nếu không phải cô ấy, vậy ai là người cứu tôi?” Tân Vũ Phong cau mày. “Đại nhân, tôi đảm bảo với ngài, năm đó Lâm Yến Vân không có mặt ở khu Dương Hải, cũng không có khả năng cứu ngài. Còn ân nhân _ của ngài rốt cuộc là ai, thì chúng tôi cũng không rõ lắm…” Tiêu Mặc Chiến giải thích. Tần Vũ Phong ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng cuộn sóng. Anh vẫn tưởng Lâm Yến Vân bị xã hội này bào mòn, trở thành một người yêu tiền, chỉ thích mưu lợi trước mắt… Nào ngờ hóa ra anh yêu nhầm người, báo sai ơn. Thấy anh đứng bất động, Lâm Hoàng Quân chỉ vào mặt anh tức giận mắng “Tên nhãi này, chẳng lẽ còn muốn trơ mặt tỏ vẻ vô tội hả? €ó tin tôi đánh chết anh không?” Lâm Hoàng Quân vén tay áo, tỏ vẻ muốn động tay. “CútI” Ánh mắt Tần Vũ Phong chợt lạnh lẽo, để lộ ra khí thế sắc bén, đâm thẳng vào hồn phách người khác. Trong phút chốc, cả người Lâm Hoàng Quân run rẩy, rợn cả tóc gáy, cảm giác như bị mãnh thú để mắt, không thể động đậy. Lâm Hoàng Quân hoàn toàn không nghĩ tới người anh rể luôn nhịn nhục trước giờ lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy. Đây quả thực là so với kiêu hùng trấn giữ một phương còn đáng sợ hơn! Trước đây Tần Vũ Phong vẫn luôn khách sáo với cậu ta, thậm chí đồng ý nhận tội thay cậu ta, đều do nể mặt Lâm Yến Vân. Nhưng giờ đây phát hiện mình đã nhầm lẫn. Uổng công anh ở rể ba năm ở nhà họ Lâm, kết quả Lâm Yến Vân không phải cô bé năm đó! Khuất nhục và giận dữ trong suốt ba năm, nhất thời bùng nổ. Tần Vũ Phong nhìn mấy người nhà họ Lâm, lạnh lùng mở miệng “Bố mẹ vợ, các người không phải muốn Vân ly dị với tôi rồi gả vào nhà giàu sao? Được, tôi tác thành cho các người! Từ nay về sau, tôi cùng nhà họ Lâm các người ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn bất kỳ dây dưa quan hệ gì nữa!” Nói xong, Tân Vũ Phong xoay người, một đừng đi thẳng ra bên ngoài. Anh đã không còn chút lưu luyến gì với nhà họ Lâm nữa… “Cạch!” Tần Vũ Phong vừa mở cửa. Đột nhiên một bóng dáng yểu điệu vọt vào. Là một cô gái chừng hai mươi, nước da trắng như tuyết, không trang điểm, tựa như một búp sen ngậm nước. Mọi người đều biết Lâm Yến Vân khuynh thành tuyệt sắc là đệ nhất mỹ nhân tại Dương Hải. Nhưng cô gái trước mắt này dường như còn hơn Lâm Yến Vân vài ba phần. Dù là Tân Vũ Phong đã từng trải, cũng có chút cảm thán, cảm giác tim mình hãng đi nửa nhịp. Thấy cô gái xuất hiện, trên mặt đám người nhà họ Lâm đều là vẻ kỳ quái. “Uỳnh!” Đột nhiên cô gái vọt tới bên cạnh Lâm Quốc Triều, trực tiếp quỳ xuống. “Bố, mẹ bị ung thư dạ dày, cần 1 tỷ rưỡi để cứu mạng! Bố giúp con đi Cô gái này lại kêu Lâm Quốc Triều là “Bố”. Tần Vũ Phong trước tiên sửng sốt đôi chút, sau đó lập tức hiểu ra. Cô chắc là con riêng của vị bố Vợ này. Ngày hôm qua ở bên ngoài phòng VIP quán rượu, Tân Vũ Phong nghe được Lâm Yến Vân nói chuyện với mẹ vợ, muốn để cho đứa con riêng đi nhận tội thay. Không nghĩ tới cô lại xinh đẹp đến vậy! “Lâm Kiều Như, con tiện nhân này, còn không biết xấu hổ mà tới nhà bọn tao? Mày thiếu tiền sao không bán thân mà kiếm lấy?” Vẻ mặt Dương Nguyệt Dung hung dữ, chỉ vào cô mắng to. “Hồng Mai, bà nói ít mấy câu được không? Dù sao cũng là máu mủ nhà họ Lâm!” Lâm Quốc Triều nhíu mày. Nào ngờ vừa nói, Dương Nguyệt Dung túm lấy tai ông ta, hét lên “Giỏi quá nhỉ Lâm Quốc Triều, lại dám ra mặt cho con ranh này, ông có coi tôi ra gì không hả?” “Năm đó ông mèo mỡ bên ngoài, tôi mắt nhắm mắt mở bỏ qua, ai ngờ lại còn dám đẻ ra cái thứ nghiệt chủng này! Hôm nay ông không cắt đứt quan hệ với cô ta thì chuyện năm đó chưa xong đâu!” Dương Nguyệt Dung hai tay chống nạnh, dáng vẻ tựa như quỷ dạ xoa, tỏ ý không theo ý bà ta thì không được yên. Lâm Quốc Triều không có cách nào, chỉ có thể nhìn Lâm Kiều Như quỳ dưới đất, khuyên “Kiều Như, con đừng khiến chuyện loạn thêm, nhanh trở về trước đi!” “Nhưng mà, bố, bệnh của mẹ không trì hoãn được nữa… Bác sĩ bảo trong một tuần không gom đủ tiền để phẫu thuật, mẹ sẽ không chịu được nữa.” Vành mắt Lâm Kiều Như bỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào, vô cùng đáng thương. “Con tiện nhân này, mày giả bộ cái gì, chỉ đòi tiền là giỏi! Nhanh cút khỏi nhà tao!” Dương Nguyệt Dung vừa nói vừa xông lên đẩy cô. “Ui… da…” Lâm Kiều Như ngã nhào trên đất, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ đau đớn. Vốn Tần Vũ Phong cũng không định nhúng tay vào, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà họ Lâm. Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên phát hiện trên cổ tay trái của Lâm Kiều Như có mang một chiếc vòng tay có điểm vài ngôi sao. Vòng tay này cũng không phải món trang sức quý giá gì. Thậm chí đã có chút bạc màu, nhìn vô cùng rẻ tiền. “Cái vòng này, ở đâu cô có?” Tần Vũ Phong nhanh chóng bắt lấy tay cô, gặng hỏi. “Đây là quà sinh nhật năm năm tuổi bố tặng tôi, vẫn luôn đeo từ xưa đến giờ, có vấn đề gì sao?” Lâm Kiều Như nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, nghi ngờ đáp. Nghe được lời của cô, đôi mắt Tần Vũ Phong chợt sáng rỡ. Là cô! Rốt cuộc cũng tìm được cô! Đến giờ Tần Vũ Phong vẫn nhớ cô bé năm đó cho anh bánh bao có mang một chiếc vòng tay điểm sao. Trở về Dương Hải ba năm, anh chưa từng thấy Lâm Yến Vân đeo qua, còn tưởng đã qua lâu nên cô ném đi mất rồi. Hoàn toàn không nghĩ tới, hóa ra anh tìm nhầm người. Nhìn đôi con ngươi trong suốt kia của Lâm Kiều Như, giờ phút này, Tần Vũ Phong có thể kết luận Cô chính là ân nhân mình mong ngóng bấy lâu. Chỉ thiếu một chút thôi, Tân Vũ Phong đã bỏ lỡ mất cô. May mắn… Ông trời lại để hai người có thể gặp lại lần nữa. “Vòng tay gì, tôi tùy tiện lấy một món trang sức cũng đắt tiền hơn cái thứ giẻ rách này!” Đột nhiên Lâm Yến Vân lạnh băng nói, trong giọng nói tràn đầy khinh bỉ và chán ghét. Đối với người em gái này, từ trước đến giờ Lâm Yến Vân vẫn luôn căm ghét. Không chỉ căm ghét thân phận con gái riêng của cô, mà còn căm ghét dáng vẻ xinh đẹp của cô. Nếu không phải Lâm Kiều Như không được mấy người biết đến, cái danh xưng “Đệ nhất mỹ nhân Dương Hải” của Lâm Yến Vân đã sớm bị cô đoạt đi. “Hừ!” Lâm Hoàng Quân cười lạnh “Lâm Kiều Như, mày cùng phế vật Tần Vũ Phong ở đây lôi lôi kéo kéo, không thấy mất mặt sao? Nhưng mà cũng hay, phế vật với tiện nhân, quả là trời sinh một cặp mà! Mẹ mày là tiện nhân lớn, mày là tiện nhân nhỏ, chỉ biết đi quyến rũ đàn ông…” “Không… Tôi không có…” Đối với lần nhục mạ này, Lâm Kiều Như cảm thấy vô cùng oan ức, vội vàng lắc đầu muốn chối. “Cậu, mắng cô ấy thêm nữa xeml” Tần Vũ Phong trợn mắt nhìn Lâm Hoàng Quân, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo. “Phế vật, anh vẫn còn muốn ra oai?” Lâm Hoàng Quân trước giờ quen phách lối, không nhận thức được nguy hiểm, tiếp tục lên giọng khiêu khích “Làm sao, bị sắc đẹp của tiện nhân này mê hoặc rồi, muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Hôm nay tôi chính là muốn gây chuyện với cô ta đó, anh có thể làm gì tôi?” Vừa dứt lời, Lâm Hoàng Quân liền đưa tay phải lên, hung hăng muốn đánh về phía mặt Lâm Kiều Như.
truyện chiến thần cuồng phong