Nàng tiên cá Ariel mang liều thuốc thần đó bơi lên trên mặt nước. Khi lên tới bờ, nàng đã uống thuốc thần và ngã ra ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, nàng thấy khuân mặt thân yêu của của chàng hoàng tử đang mỉm cười với nàng. Xin chào cô gái, nàng đừng sợ.
Đọc truyện Nàng Dâu Cực Phẩm tại webtruyenonline.net. Cập nhật Full nhanh nhất Nàng Dâu Cực Phẩm tác giả Du Nhân trên Web Truyện Online thuộc thể loại Ngôn Tình, Sủng. [Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh. 1,202 - Chương 50 [Quyển 1] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Nếu có thể quay trở lại thời gian thì Chung Linh nhất định sẽ nắm bắt được hạnh phúc, hưởng thụ bình an. Hiện giờ nàng thực sự đã có được cơ hội như vậy. Từ một người phụ nữ trung niên nghèo túng, khắc khổ, nàng trở lại tuổi mười tám, khi đó nàng là nàng dâu mới cưới, là vợ của một quân nhân. Xem thêm ».
Viết một đoạn văn theo truyện Nàng tiên Ốc. Trong đó chỉ có ít nhất hai lần dùng dấu hai chấm : - Một lần, dấu hai chấm dùng để giải thích. - Một lần, dấu hai chấm dùng để dẫn lời nhân vật.
Bạn đang đọc Chương 2 của bộ truyện tranh Nàng Dâu Nuôi Muốn Đứt Tình Đoạn Nghĩa tiếng Việt. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện Nàng Dâu Nuôi Muốn Đứt Tình Đoạn Nghĩa tại TruyenVN, vui lòng bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi nhé. Xem thêm nhiều bộ truyện tranh hay tại TruyenVN.VIP bằng cách bấm
Fast Money. Tác giả Nhạc Tiểu Nữu. Thể loại Ngôn Tình, Hoàn, Cổ Đại, Xuyên Không. Tình trạng truyện Đã Hoàn Thành. Đánh giá Truyện kể về thời kì dân quốc ở Trung Hoa, lúc này sự phân biệt về giai cấp, cũng như tư tưởng tây tiến đổ vào. Nhiều người phụ nữ thất học, bị áp bức nên luôn mong chờ có một người đàn ông đến, giải thoát họ, yêu thương họ. Chung Linh, nữ chính của chúng ta chính là người phụ nữ thuộc thời kì này. Trước đây, vì phải kết hôn với một người mà cô không thương, thông qua mai mối của gia đình. Với tính tình trẻ con, cũng như chồng lúc nào cũng ở trong quân đội, mẹ chồng hà khắc, chị dâu phổi bò. Chung Linh đã không kìm chế được mà hồng hạnh vượt tường. Cứ tưởng cuộc đời mình sẽ sang trang khi đến với người đàn ông khác, ai ngờ tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Người đàn ông mà cô theo, sau khi chơi đùa cô chán chê, bỏ mặc cô chốn đô thị. Để mưu sinh, cô phải làm hầu hết các công việc tay chân, từ rửa chén đến trông trẻ, đến cả ô sin. Lay lắt cuộc sống đó đến năm cô năm mươi tuổi, thì một trong những người chủ của cô ngỏ ý cưới cô. Ông năm nay tám mươi, cái tuổi chẳng làm ăn được gì, cưới ông về chỉ có hầu hạ ông. Nhưng con cái của ông không chịu, họ nghĩ cô là người đàn bà đê hèn, bỏ trốn theo tình nhân. Cô lấy ông cụ chẳng qua chỉ mong tới cái gia sản nhà họ. Một người đàn bà năm mươi tuổi, không chồng, không con, không gia sản, lang thang trên đường. Cô thầm mong được quay lại lúc trước, cô sẽ luôn là người vợ đảm đang, yêu chiều chồng. Bởi cô biết chồng cũ còn thương cô nhiều lắm. Dù cô có phản bội anh, nhưng anh vẫn chờ cô quay lại, vẫn lâu lâu viết thư thăm hỏi và gửi cô vài món quà nhỏ. Cô có lỗi với anh, cô không thể quay về. Ước gì thời gian có thể quay trở lợi. Như nghe được lời sảm hối của cô, ông trời cho cô về lại cuộc sống khi mới bắt đầu làm dâu. Liệu cô có nắm bắt cơ hội thứ hai này không, hay lại lãng phí? Hãy đón xem tại đây nhé!
Nội dung Trọng sinh, xuyên không, trạch đấu, điền văn, có tình tiết đam mỹ, HENhân vật chính Cố Vãn Tình Hậu Uyển TâmPhối hợp Hậu Uyển VânEdit Lengkeng_SophieBeta uchihasakiBìa Mạc Thiên YConvert PoisonicHậu Uyển Vân - thứ nữ của tướng môn, kiếp trước là một sinh viên y xuyên qua đến trong người không gian tùy thân, lại có manh thú bầu dối cha anh, hại chết mẹ đẻ, độc chết mẹ cả, tức chết đích công mang theo đồ cưới phong phú mà mẹ cả lưu cho đích tỷ gả nhập hào môn thế cửa hào môn như chiến trường, bất quá nàng đường đường là người xuyên qua nên không sợ!Nàng đắc ý dào dạt mở chiến trường mới, thu thập tiểu thiếp, xa lánh chị em ai biết đích tỷ không hay ho đó của nàng thế nhưng trọng sinh, còn trọng sinh thành mẹ chồng mới của nàng…
Đánh giá từ 103 lượt Bạn đang đọc truyện Nàng dâu trọng sinh của tác giả Nhạc Tiểu Nữu trên website đọc truyện có thể quay trở lại thời gian thì Chung Linh nhất định sẽ nắm bắt được hạnh phúc, hưởng thụ bình giờ nàng thực sự đã có được cơ hội như vậy. Từ một người phụ nữ trung niên nghèo túng, khắc khổ, nàng trở lại tuổi mười tám, khi đó nàng là nàng dâu mới cưới, là vợ của một quân nhân
Web server is down Error code 521 2023-06-13 040255 UTC Host Error What happened? The web server is not returning a connection. As a result, the web page is not displaying. What can I do? If you are a visitor of this website Please try again in a few minutes. If you are the owner of this website Contact your hosting provider letting them know your web server is not responding. Additional troubleshooting information. Cloudflare Ray ID 7d6770d5a91db99a • Your IP • Performance & security by Cloudflare
Có đôi khi Chung Linh nghĩ rốt cuộc là sự bất hạnh và bi thảm của mình bắt đầu từ đâu. Đương nhiên cô cũng hiểu chính mình mới là mấu chốt vấn đề. Nếu chính mình có thể như người phương Tây phóng khoáng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của thế nhân, không cho rằng hành động của mình là sai thì có lẽ sẽ sống tốt hơn. Nhưng mà sự thật lại không phải như vậy, hai mươi mấy năm qua, Chung Linh luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, theo đuổi sự hoàn mỹ mà người người truy cầu, thân thể hoàn mỹ, tâm hồn thuần khiết, tình yêu nóng bỏng, hôn nhân ấm áp cùng gia đình hòa thuận. Nhưng do chính mình không hiểu được, nói đúng hơn là đã từng có nhưng mà không biết trân trọng để rồi cuối cùng mất đi hết lại, Chung Linh thấy màn giường cưới của mình và Chu Bảo Cương hồi trước, màu đỏ, trên mặt có thêu hình uyên ương hí thủy, buộc gọn vào đầu giường. Đó là đồ dùng khi kết hôn tốt nhất lúc ấy nhưng mà khi đó Chung Linh đầy bụng oán khí nên nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Mới 18 tuổi, thành tích học tập lại tốt nhưng chỉ vì trong nhà nghèo quá, nếu không gả mình đi thì anh trai không có tiền cưới vợ, chỉ vì thế mà gả con gái cho một người hơn cô những mười tuổi, Chu Bảo Cương. Chu gia cũng khá giả, vì nhìn trúng ngoại hình xinh đẹp của Chung Linh nên đã ra giá cao để hỏi Chung Linh về làm dâu, thậm chí là Chu Bảo Cương chỉ nhìn qua ảnh chụp mà định luôn hôn sự này. Chung Linh là một người có chính kiến, hay nói đúng hơn là người tâm cao khí ngạo, cho nên khinh thường Chu Bảo Cương cùng với Chu gia hành động ác bá như tại nghĩ đến lúc đó, Chu gia chắc chắn là nhìn ra sự không tình nguyện của con dâu cho nên đã tìm cách bù đắp, chỉ cần nhìn đồ cưới là biết. Hầu hết là do Chu gia chuẩn bị, chỉ có tấm chăn là do nhà mẹ đẻ chuẩn bị, chính mẹ mình cùng với dì làm xong từ tuần trước, làm từ vải bông trắng. Ngoài ra trong phòng còn có trải giường màu đỏ cùng xanh lam. Hiện tại kết hôn đã không cần chuẩn bị như vậy, cái gì cũng là mua sẵn.….. Ah, mà đây là có chuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ cô thật sự quay trở lại quá khứ?Hôm nay là ngày ngay sau lễ thành hôn, xem lịch trên bàn thì biết, ngày13 tháng 12 năm 1983. Chung Linh nhớ rõ buổi tối hôm trước Chu Bảo Cương cùng cô trải qua tân hôn, khi đó cô chỉ có khóc với khóc. Sáng sớm hôm sau, anh nhận được điện thoại trong quân cho nên đã vội đi rồi, chỉ còn cô nằm ở trên giường không dậy nổi, không có chuẩn bị hành lý cho anh, cũng không đưa tiễn. Nhớ đến đây, Chung Linh cảm thấy mình phải suy nghĩ thật cẩn thận, hiện tại mình nên phải làm gì? Nếu đã trùng sinh thì phải làm sao đây?Bây giờ chị cảm thấy mình thật quá hưng phấn và hạnh phúc, ông trời đối với cô quá tốt, chỉ cần còn sống đã là tốt lắm rồi thế mà cô là còn có cơ hội trùng sinh, một lần nữa có thể cảm nhận tình cảm cô đã bỏ lỡ, ở bên cạnh người đàn ông vĩ đại, thâm trầm mà tin cậy, người đàn ông cao lớn không biết bày tỏ cảm xúc của mình. Trước kia cô đã nói rồi, nếu có thể quay trở lại, cô nhất định sẽ coi anh như thần mà đối đãi. Còn nữa cô sẽ sống tốt, hưởng thụ cuộc sống này. Chung Linh vừa cười vừa khóc, thật là cảm tạ trời xanh!Được rồi, cứ như vậy đi!“Con…con dậy rồi à?”, là mẹ chồng, Phùng Trân. Bà là một người phụ nữ hào sảng, hồi đó đối với cô rất tốt, cho nên khi cô cùng kế toán Vương bỏ trốn, bà đã tức giận vô cùng. Hiện tại bà đã hơn năm mươi tuổi, bên cạnh là bố chồng Chu Xuân Lai, trầm tĩnh ít nói nhưng rất cơ trí.“Vâng, con đã dậy.” Cũng không biết nói chuyện gì với hai bố mẹ chồng, nhìn thấy trước sân đầy bàn, bát đũa, còn có cả chậu lớn, tất cả đều là mượn của hàng xóm dùng cho hôn lễ, hiện tại đang rửa sạch để trả lại.“Động phòng hoa chúc thế nào?”.Trời ạ! Là chị chồng, sao không có phát hiện ra chị ta vậy nhỉ? Lời ấy của chị ta khiến cho Chung Linh xấu hổ vô cùng. Tuy rằng nàng cũng là trải đời nhưng dù sao đối tượng cũng là Chu Bảo Cương. Cô không dám nói gì, chỉ chào một tiếng rồi xắn tay áo lên làm mẹ chồng thấy Chung Linh chịu khó như vậy, trong lòng rất là vui, còn đang tưởng cô con dâu bất mãn với hôn sự này cho nên chưa an tâm, bây giờ xem ra đứa con dâu này là một đứa biết giữ bổn đó chén đĩa chứa đầy ba cái chậu lớn, chị chồng Chu Bảo Cầm cũng giúp cô một tay. Len lén đánh giá Chung Linh, chị ta cứ cười tủm tỉm, làm Chung Linh càng ngại ngùng. Thời ấy vẫn còn chưa có các loại nước rửa chén, Chung Linh đi vào bếp lấy bột mì hòa với nước ấm, như thế có thể rửa sạch được vết dầu mỡ trên bát đĩa.“Tiểu Linh, mau lên, nghỉ ngơi một chút, trời hôm nay rất lạnh…”“Không sao đâu, con vẫn làm được! Chị à, chị vào nghỉ ngơi trước đi.”“Ôi mẹ, mẹ chỉ lo quan tâm con dâu của mẹ, không cần con gái nữa rồi!” Chu Bảo Cầm kêu ca.“Con gái gả rồi như bát nước đổ đi, làm sao so sánh với con dâu có thể nối dõi tông đường của mẹ chứ?”“Đúng rồi, không thể so sánh được, ha ha…” Hai người đều nhìn Chung Linh cười, gương mặt Chung Linh nóng bừng cả xong đám bát đĩa, Chung Linh lại đi tìm một chiếc khăn sạch sẽ, lau khô hết số bát đĩa đấy. Thấy Chung Linh làm việc cẩn thận, tỉ mỉ như vậy, người nhà Chu gia rất hài lòng, càng nhìn càng thấy xong mấy việc này cũng đã xế chiều. Thói quen của người Đông Bắc vào mùa đông là ngày ăn cơm hai bữa. Chung Linh không đợi mẹ chồng lên tiếng sai bảo, vội vàng vào bếp nấu cơm, thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần đem mấy phần thức ăn dư của tiệc hôm qua hâm nóng là được rồi, nhưng do tay nghề của đầu bếp hôm qua cũng không quá tốt cho nên Chung Linh mang món thịt hôm qua ra, chế biến lại một chút. Nhìn thấy việc làm của Chung Linh, Chu Bảo Cầm chỉ biết đứng bên cạnh ngây ngốc, cô vợ mới cưới của em trai làm việc quả thật rất nhanh nhẹn, lúc nàocũng bận rộn luôn tay luôn chân, làm cho cô không giúp được làm cơm đều dùng chảo lớn, vẫn dùng củi để nấu, bệ bếp còn có thể truyền nhiệt, rất nhiều nhà vẫn dùng loại gạch thô, vừa nấu cơm vừa có thể sưởi ấm giường. Hai ông bà Chu gia ngồi trên giường sưởi đợi cơm, một lúc sau, bàn lò được đặt lên, thức ăn thơm ngào ngạt, trong phòng tràn ngập hơi khói, tuy hai phòng cũng chỉ cách nhau một bức vách nhưng lại không ngửi thấy tí mùi dầu mỡ nào,“Tiểu Linh, đừng làm nữa, mau tới ăn cơm đi con.” Mẹ chồng gọi, Chung Linh nghe mà cảm thấy bùi ngùi, thật ra ngay từ đầu bà rất thích cô, những mâu thuẫn phát sinh sau này phải trách là do cô quá hời hợt và vô tâm.“Dạ, con đến đây.” Chung Linh biết rõ được sở thích của ba mẹ chồng, ba chồng thích ăn thịt còn mẹ chồng thích ăn dưa muối,“Ba, mẹ, còn cần gì thêm không ạ?”“Không cần đâu, mau ăn cơm thôi, mệt nhọc cả ngày rồi.” Mẹ chồng quan tâm cô, đẩy con gái sang một bên rồi lại kéo cô ngồi cạnh bên mình.“Tay nghề lão Trần càng ngày càng tốt, bà xem mấy món này rất được.” Chu Xuân Lai vui vẻ, cái gì cũng vừa ý.“Không phải đâu ba! Đây đều là do Tiểu Linh chế biến lại.” Chu Bảo Cầm lấy đũa gõ gõ vào mâm, đây là hành động trước đây Chung Linh chướng mắt, nhưng giờ lại thấy thật đáng yêu.“Ah, thể nào! Mẹ đang cảm thấy lạ. Ngày hôm qua cũng đâu ăn ngon được như thế này”. Mẹ con họ rất thích đấu xảo, trước đây cùng liên hợp lại đối nghịch với chị, bây giờ nghĩ lại, người ta đối xử với cô như thế nào đều do thái độ của mình mà thôi. Bầu không khí ấm áp như thế này thật dễ tối nằm trên giường, Chung Linh nghĩ về chuyện trong cả ngày hôm nay, hạnh phúc đến nỗi cười thành tiếng, cô tự nhéo vào chân, đây là sự thật sao? Nhìn tấm ảnh của cô và anh trên tường, cô càng thẹn thùng. Hạnh phúc quá, thật sự là đã quay lại rồi. Nhìn gương mặt cô trong ảnh rất lạnh lùng, ánh mắt của anh lại thoang thoảng nét vui mừng, cô quyết định sau này nhất định phải chụp ảnh cưới một lần nữa. Ah, đúng rồi, bây giờ cô mới mười tám tuổi, hai năm nữa mới có thể đăng kí kết hôn, không có cách nào khác, đây là quy định ở nông thôn, đợi có giấy đăng kí kết hôn lại chụp tấm ảnh cưới khác vậy, nhất định phải chụp một tấm ảnh tràn ngập tình yêu. Chung Linh nhớ lúc động phòng hoa chúc, lúc ấy vừa đau lại vừa tủi thân, cô chỉ cao một mét sáu còn Chu Bảo Cương cao một mét tám, Chu Bảo Cương lúc nào cũng làm cô sợ hãi, nhưng giờ nhìn ảnh lại thấy nhớ anh, cô thật hy vọng được anh ôm vào lòng yêu luận người phụ nữ có bao nhiêu tuổi cũng đều khao khát tình yêu, cho dù cô sắp năm mươi tuổi. Chung Linh cực kì ghét xem phim điện ảnh, nhưng cô lại nhớ rõ một lời thoại trong phim, “Đã từng có một tình yêu chân thành trước mắt nhưng tôi lại không trân trọng, đợi đến khi mất đi mới thấy hối hận khôn cùng, đau khổ lớn nhất trong đời người cũng chỉ đến mức này thôi…” Phụ nữ chỉ có một nguyện vọng lớn nhất trong đời, nguyện có được trái tim của một người, bạc đầu không xa rời. Chung Linh biết, Chu Bảo Cương là người có thể cho cô tất cả, chỉ cần cô biết nếm trải và quý trọng.
truyện nàng dâu trọng sinh