Đàn ông dù cho không làm điều gì khuất tất, họ cũng sợ những cơn ghen từ người phụ nữ của mình. Gặp lại người yêu cũ, phần lớn ai cũng có chút động lòng, nhớ nhung. Đặc biệt, đối với những người còn nặng lòng với người yêu cũ. Cho dù sau này đàn ông có thể Nghe nhạc Mp3 Zing không một bài hát nào có thể diễn tả cảm xúc của em lúc này. miễn phí, Nghe và tải nhạc không một bài hát nào có thể diễn tả cảm xúc của em lúc này. hot nhất về điện thoại Làm sao có thể gói ghém hết tâm TƯ này Nhịp cầu Ô thước ngày xưa Một nhà hai anh em là đại biểu Quốc hội khóa I Trong những năm gần đây, chuyển đổi số không chỉ là xu hướng phát triển mà còn là yêu cầu, Đọc tiếp. Các bài khác: 100 ngày đảo lộn thế giới Tầng lớp Itaewon. Nằm trong danh sách phim bộ Hàn Quốc hay thì không thể bỏ qua thành công của Tầng lớp Itaewon (Itaewon Class), phim là kết quả của nhiều yếu tố gồm tài năng của biên kịch Jo Gwang Jin, kỹ năng diễn xuất của loạt sao trẻ và cách xây dựng nhân vật độc đáo.. Phim xoay quanh câu chuyện về hành trình Anh không hề yêu cô nên một ngày bên cô đồi lại mười lăm ngày xa cô, anh luôn nghĩ rằng mình hận cô. Một ngày anh ở bên cô được đổi lấy nửa đời cô yêu anh nhưng anh luôn cảm giác anh không có lợi trong truyện này. Em sinh ra là công chúa nhưng lại phải sống như phù thủy. Lỗi của em chỉ có một. Chính là yêu anh! Fast Money. Với em anh là hoàng tử, còn với anh... em chỉ có thể là phù thủy. Giai điệu bản nhạc hồ thiên nga vang lên êm dịu du dương khắp khán phòng vắng người. Những ngón tay thon dài của Jungkook nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn. Môi cậu vẫn giữ nét cười dù đôi mắt rất tập trung. Khi bản nhạc kết thúc, Jungkook hít một hơi sâu rồi toan đứng dậy. Cùng lúc với một tiếng vỗ tay phát ra từ phía bên kia căn phòng. Park Jimin tán thưởng "Rất tuyệt vời! Anh trở thành fan của em rồi!" Một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp của Jungkook. "Anh nghe nhiều như vậy mà giờ mới thành fan sao?" "Vì lúc trước anh nghe không hiểu." Jimin nhún vai với điệu bộ vô tội. Jungkook bĩu môi một cái rồi lại tươi cười. "Mình về nhà nhanh đi! Em rất nhớ dì Lee, cả mấy món dì nấu nữa." Cậu nói xong thì chạy đi lấy hành lý của mình. Họ về đến nhà đã hơn bảy giờ tối. Đáng lẽ cậu đã không ghé qua nhà hát, nhưng lại có một số vấn đề cho buổi diễn ngày mai cần giải quyết gấp. Jungkook đứng nhìn ngôi nhà một lát rồi bước vào. Đã ba tháng cậu không về, căn nhà vẫn chẳng có khác biệt gì ngoài giàn dây trường xuân ngày càng bành trướng thế lực. "Kook!" Dì Lee gọi to tên cậu. Jungkook vui vẻ chạy đến ôm dì. "Con mua rất nhiều quà cho dì nè!" Cậu nói rồi lôi từ trong đống hành lý Jimin vừa mang vào đủ thứ hộp lớn nhỏ. "Đã nói con không cần tốn kém rồi!" Dì Lee nhắc nhở. Jungkook nhún vai "Biết sao được. Tại con nhớ dì quá nên mới mua quà coi như an ủi bản thân." "Vậy em có nhớ anh không?" Jimin hỏi. "Dĩ nhiên là có rồi." Cậu đưa một chiếc hộp màu xanh cho anh. Park Jimin bĩu môi phản đối "Thiệt không công bằng. Tại sao anh chỉ có một? Em nhớ anh ít quá." "Jimin! Không được đòi hỏi chứ!" Dì Lee nói trước khi Jungkook kịp trả lời. Sau khi cậu đem mấy món quà phát cho những người giúp việc còn lại trong nhà, Jungkook đến ngồi xuống bàn ăn cùng dì Lee và Jimin."Con nhớ đồ ăn của dì đến chết mất. Ở đó họ chỉ cho con ăn mỗi khoai tây nghiền." Jungkook nói trong khi gắp liên tục thức ăn vào chén. "Mẹ anh cứ than dài than vắn chuyện này. Nói như em sắp bị bỏ đói đến nơi." Nghe vậy dì Lee tặc lưỡi nhắc nhở còn Jungkook thì cười tít mắt. "Dì cũng là một nửa mẹ em. Vậy nên lo cho đứa con trai này là đúng thôi!" "À phải! Nghe nói mai con lại có buổi diễn phải không?" Dì hỏi với nét mặt vui vẻ. "Dạ! Nhưng trong nội ô thôi. Với lại chỉ có ba ngày, sau đó con sẽ nghỉ ngơi trường kỳ ở nhà. Ba cũng nói trợ lý sắp xếp cho con đi làm trong An Vĩnh rồi." "Vậy cũng tốt, dù sao cũng phải bắt đầu làm quen hoàn cảnh. Sau này con còn phải tiếp quản sự nghiệp của ông chủ nữa. Đâu thể cứ làm nghệ sĩ đàn dương cầm mãi được." Dì Lee gật đầu tán thành. Yêu đơn phương một người là như thế nào? Là chấp niệm thứ tình cảm xuất phát từ chính mình, mặc kệ người kia ra sao…Huỳnh Gia Ái đã từng yêu đơn phương một người như thế trong suốt mười năm. Đang xem Không thể yêu em một ngày sao Mười năm cô chỉ dõi theo một người, và năm năm để chờ đợi anh. Thế nhưng, anh chưa một lần ngoảnh lại nhìn cô. Dù chỉ một ngày anh ở bên cô vẫn sẽ xứng với nửa đời cô theo đuổi anh, anh cũng cảm thấy mình không hề có lợi. Mọi nơi anh đặt chân qua, đều có cô đứng chờ ở đó. Mọi thứ anh thích, cô đều nắm rõ như lòng bàn tay. Chỉ có trái tim anh là thứ cô không bao giờ có thể hiểu được… Hôn ước ư? Cả hai đã từng có hôn ước, thế nhưng cô sẽ như thế nào nếu anh không yêu cô. Anh là hoàng tử trong mắt cô, thế nhưng với anh, cô chỉ là một phù thủy, không hơn không kém. Mà hoàng tử thì làm sao yêu được phù thủy? Càng không thể viết nên câu chuyện cổ tích hoang đường. Xem thêm The Best Of Quang Dũng The Best Of Quang Dũng, The Best Of Quang Dù cho phù thủy chỉ mong một ngày được xem là công chúa, điều đó cũng khó lắm ư? Mục lục sách ‹1 Vợ Yêu Đến Rồi!!! Quả Ngọt Năm Tháng Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ! Sách, truyện hay xem nhiều NgàyThángAll time1 Xin Chào, Người Thừa Kế 2 Sinh Con Thời Mạt Thế 3 Độc Tôn Tam Giới 4 Cát Bụi Chân Ai 5 Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân 6 Nhất Phẩm Phong Lưu 7 Triệu Hoán Thần Binh 8 Kiếm Nghịch Thương Khung 9 Nàng Dâu Cực Phẩm 10 Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia 1 Xin Chào, Người Thừa Kế 2 Thế Giới Hoàn Mỹ 3 Phượng Kinh Thiên 4 Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời 5 Chọc Tức Vợ Yêu – Mua Một Tặng Một 6 Quan Thuật 7 Nàng Dâu Cực Phẩm 8 Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt 9 Quỷ Đế Cuồng Thê Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng 10 Boss Là Nữ Phụ 1 Xin Chào, Người Thừa Kế 2 Chọc Tức Vợ Yêu – Mua Một Tặng Một 3 Tuyệt Sắc Đan Dược Sư Quỷ Vương Yêu Phi 4 Nàng Dâu Cực Phẩm 5 Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng! 6 Chào Buổi Sáng Ông Xã Cool Ngầu 7 Từ Điển Thuốc Biệt Dược Và Cách Sử Dụng 8 Thế Giới Hoàn Mỹ 9 Quỷ Đế Cuồng Thê Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng 10 Đế Bá Giới thiệu tổng hợp và sửa lỗi chính tả các tác phẩm sách, truyện hiện có trên mạng Internet. Chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên web này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập quyền sách, truyện thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. khuyến khích các bạn nếu có khả năng hãy mua sách, truyện để ủng hộ Tác giả và Nhà xuất bản. Xem thêm Tổng Hợp Hình Nền Conan Đẹp Nhất Cho Điện Thoại, Máy Tính, Tổng Hợp Hình Ảnh Conan Đẹp Nhất Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution International License. Trang Bài viết mới × BẠN ĐANG BẬT CHẶN QUẢNG CÁO! Quý khách vui lòng bỏ chặn quảng cáo với web trên trình duyệt và tải lại trang. Vui lòng xem quảng cáo để ủng hộ team duy trì web và đăng truyện nhiều hơn. Xin chân thành cảm ơn! Post navigation Nếu anh cần nụ hôn của công chúa, em không thể cho anh. Nhưng em sẽ biến mình thành ếch, chỉ để ở bên nhà bếp Gia Ái tất bật chuẩn bị bữa sáng. Những chuyện đang xảy ra trong ngôi nhà này dường như không hề ảnh hưởng đến cô. Từ nhỏ Gia Ái đã rất thích nấu nướng, nguyên nhân chủ yếu cũng vì ngày này. Cô mặc kệ lý do tại sao anh lại kết hôn với mình, cũng như ngày trước cô chẳng bao giờ quan tâm việc anh luôn tỏ ra lạnh lùng. Sau tất cả mọi chuyện, cô bây giờ không cần anh phải yêu cô nữa, vì cô sẽ yêu cho cả phần Ái bày thức ăn lên mặt bàn, hạnh phúc đứng nhìn thành quả của mình. Sáng sớm hôm nay cô đã thức dậy để chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho bữa ăn này, cô cũng cắm sẵn một bình hoa đặt bên cạnh. Gia Ái muốn tất cả phải thật hoàn hảo cho ngày đầu tiên họ chính thức ở bên treo tạp dề lên thì Minh Hy đi từ trong phòng ra, Gia Ái tươi cười“Anh dậy rồi! Em đã chuẩn bị bữa sáng, chúng ta cùng ăn nhé!”Minh Hy không trả lời, chậm rãi rót một cốc nước rồi uống một ngụm. Gia Ái vẫn giữ nụ cười chờ đợi. Hạ chiếc cốc xuống anh hỏi“Cô cho là tôi muốn ăn thứ cô nấu?”“Em hy vọng là vậy!” Gia Ái nhẹ nhàng nụ cười nhạo báng xuất hiện trên gương mặt Minh Hy, anh quay người trở lại phòng, chẳng thèm nhìn đến cô. Còn lại một mình, Gia Ái khẽ nở nụ cười buồn rồi ngồi xuống bắt đầu dùng bữa sáng. Mỗi ngày cô đều sẽ nấu, cho đến một ngày anh đồng ý ăn. Vì cô chẳng có gì để cho anh ngoài tình yêu và thời nay là chủ nhật, Gia Ái không cần đi làm nên cô quyết định một mình đến công viên dạo, bởi Minh Hy đã ra ngoài từ sớm. Gia Ái thả bộ dọc theo con đường lát đá, đến khi mệt rồi thì cô ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với những chiếc đu quay. Cô ngồi như thế rất lâu, mắt bận rộn ngắm nhìn những người xung quanh nhưng đầu óc lại trống rỗng. Rồi ánh mắt Gia Ái bắt gặp hai cô cậu bé cùng nô đùa vui vẻ gần đó. Một nụ cười bất giác xuất hiện trên gương mặt cô, hình ảnh này đã nhắc nhở Gia Ái về một mảng ký cô bảy tuổi, mẹ bỏ đi, cha hoàn toàn suy sụp. Gia Ái lần đầu biết cảm giác cô đơn là như thế nào, dù dì Lan luôn bên cạnh an ủi chăm sóc nhưng nói thế nào dì cũng không phải người thân của cô. Sau giờ đến trường, hầu hết thời gian cô chỉ trốn trong phòng, đôi khi là để lắng nghe tiếng thổn thức của cha mình, để chắc chắn rằng ông vẫn ở đó, vẫn đang tồn tại. Rồi một hôm ông nội đến đón cô về nhà vì ông không muốn thấy cô bị tổn thương bởi sự bỏ mặc của cha mình. Gia Ái còn nhớ rất rõ đêm hôm đó trời mưa to cùng với sấm chớp liên tục, mọi thứ đều gợi về ngày người mẹ kia dứt bỏ cô. Gia Ái vô cùng hoảng sợ, cô thu người lại ngồi co ro dưới gầm bàn, nước mắt liên tục rơi nhưng không hề có âm thanh của tiếng khóc. Rồi Minh Hy bước vào, lý do tại sao cô chưa từng hỏi. Gia Ái chỉ nhớ anh đã bước về phía cô, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh và chìa một bàn tay cho cô nắm lấy. Điều đó có ý nghĩa như thế nào có lẽ anh không hề biết, nhưng đối với Gia Ái từ ngày ấy anh đã là tất cả hy vọng và tình yêu của cả những gì cô làm vì anh, với nhiều người có lẽ là rất nực cười, rất ngu ngốc, nhưng Gia Ái biết… mình chỉ đang bảo vệ niềm hy vọng của bản thân. Bởi vì bạn có thể sống mà không có tình yêu, nhưng bạn chỉ có thể tồn tại khi mất đi hy Ái về đến nhà đã là buổi chiều, cô vừa bước vào đã nhìn thấy Minh Hy ngồi nhàn nhã trên ghế sopha.“Anh Hy!” Cô dịu dàng lên tiếng. “Anh ăn tối chưa? Em đã mua thức ăn, việc nấu nướng sẽ nhanh thôi!”Minh Hy trả lời mà không nhìn cô, giọng anh vẫn lạnh toát “Không cần.”“Được. Vậy khi nào anh đói thì nói với em nhé.” Gia Ái nói rồi xoay người đi vào bếp, bước được mấy bước thì cô nghe giọng Minh Hy vang lên.“Hình như cô đã chuẩn bị từ trước thì phải?” Anh đưa mắt dò xét gương mặt cô rồi ra dấu về tờ biên nhận trên bàn. “Vậy nên cô muốn chọn căn nhà có ba phòng, còn mua sẵn cả giường nữa.”Gia Ái khẽ mỉm cười“Thật ra căn nhà hai phòng cũng không sao, nhưng em muốn anh có nơi làm việc riêng…”“Cô biết mà vẫn đồng ý kết hôn sao?” Minh Hy cắt ngang.“Em không thể có lựa chọn khác được. Nếu anh không muốn ăn. Vậy em về phòng trước.” Gia Ái nói, đặt mọi thứ mình mua vào tủ lạnh rồi đi về phòng mình. Cô tựa người vào cửa thở dài. Minh Hy có lẽ không nhận ra, nhưng người hiểu anh nhất chính là Gia Ái. Khi thấy anh đến nhà mình sau ngày Tường Vân xảy ra chuyện, cô đã biết trước sẽ có ngày này. Vậy nên cô đã đặt thêm một chiếc giường và thời điểm chuyển hàng là sau lễ cưới một hôm. Tất cả những hành động quan tâm của anh suốt thời gian qua, dù đều là giả dối cô vẫn sẵn lòng tiếp nhận. Bởi vì trước anh cô luôn ngốc nghếch như thứ ba sau khi kết hôn, theo thông lệ thì cả hai phải về thăm nhà ngoại nhưng vì nhà Gia Ái không có ai nên họ đến nhà ông nội. Công bằng mà nói thì Gia Ái giống cháu của ông hơn cả Minh Hy hay Minh Thành, lý do có lẽ là vì cô không có một gia đình trọn vẹn. Cộng với việc hai nhà có quan hệ thân thiết lâu năm nên ông nội nhất định muốn Gia Ái làm cháu trên xe của Minh Hy, cô không nói gì chỉ lặng lẽ ngắm cảnh đường phố qua ô cửa kính. Thời tiết lúc cuối năm se lạnh, Gia Ái đưa tay kéo vạt chiếc áo khoác lại tự giữ ấm cho bản thân, cô vốn muốn nhờ Minh Hy bật hệ thống sưởi trong xe nhưng rồi lại thôi. So với thời đi học bây giờ quan hệ của cả hai càng xa lạ hơn dù sống cùng một nơi và Minh Hy vẫn không thay đổi thói quen phớt lờ bất cứ thứ gì cô đề nghị, điều khác biệt duy nhất là thái độ lúc này càng khắc nghiệt hơn.“Anh Hy!” Gia Ái mở lời sau gần ba mươi phút. “Lát nữa chúng ta có cần giả vờ thân mật không?”Minh Hy nói nhưng không hề nhìn đến người bên cạnh“Theo cô thì sao?”“Cần, em không muốn ông nội không vui.” Gia Ái nhỏ nhẹ đáp, nhưng thật ra đó chỉ là một trong những lý do. Lúc này chắc chắn Ngô Minh Thành đang ở đó, hắn hẳn là muốn xem thành quả lao động của mình. Nhưng cô sẽ không để cho hắn đắc ý phút giây nào. Nếu cần thiết, cô có thể thay anh loại trừ Ngô Minh Thành, để hắn không bao giờ có khả năng tranh đoạt của anh thứ gì. Huỳnh Gia Ái khi xưa có lẽ sẽ nghĩ chuyện này rất khủng khiếp nhưng… người đó đã chết rồi.“Gia Ái, Minh Hy!” Bà nội ra đón khi họ vừa đến nơi. “Ông đang chờ hai đứa trong nhà, ông nghe nói hai đứa muốn đến đây thay cho nhà ngoại thì cười suốt một đêm. Ông ấy cứ nói Gia Ái ngoan ngoãn.”“Bọn con cũng là muốn đến thăm bà nữa.” Gia Ái nói cùng với một nụ mẹ Minh Hy lẫn gia đình chú út đều có mặt đầy đủ, tất cả vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Nhìn khung cảnh này chắc không ai nghĩ đến giữa họ có một mối thù hằn không nhỏ và Gia Ái càng cảm thấy rõ ràng những gì mà Minh Hy chán ghét.“Hy! Con có đối xử tốt với Gia Ái không?” Ông nội Hy mỉm cười ôn hòa, đặt nhẹ tay mình lên tay Gia Ái.“Dĩ nhiên rồi ông. Con thật sự cảm thấy may mắn vì có thể cưới cô ấy.”Nghe vậy ông nội lập tức gật đầu với vẻ hài lòng, vừa lúc mẹ Minh Thành lên tiếng hỏi làm tất cả ánh mắt tập trung về phía Minh Hy.“Hy, sao thím không thấy con đeo nhẫn cưới?”Ngô Minh Thành ngồi đó khoái trá nhìn nét lưỡng lự của Minh Hy, thật ra anh đã tháo bỏ nó ngay sau khi lễ cưới kết thúc, lại quên mất hôm nay phải đeo vào. Nhưng may mắn là bên cạnh còn có Gia Ái, cô nhã nhặn đáp“Không biết có phải là do anh Hy lo cho hôn lễ đến nỗi sụt cân không mà đến hôm làm lễ tụi con mới phát hiện chiếc nhẫn quá rộng. Vậy nên con đã bảo anh ấy để nó ở nhà, mấy hôm nay con còn đang cố gắng tẩm bổ cho anh ấy.”Câu nói của Gia Ái làm ông nội bật cười và cha mẹ Minh Hy gỡ bỏ được vẻ căng thẳng. Ngược lại gia đình chú út thì không mấy gì vui vẻ dù họ cũng cố nặn ra được mấy nụ cười. Gia Ái và Minh Hy ở lại đến gần giờ chiều thì xin ra về vì cô còn muốn ghé qua bệnh viện thăm cha mình. Chiếc xe khởi hành được một lát thì cô quay sang nói với anh“Anh có muốn cùng đến thăm ba em không?”Im lặng mấy giây thì Minh Hy trả lời“Cho dù thế nào thì ông ấy cũng là bậc trưởng bối, cần đến thì phải đến.”Gia Ái khẽ gật đầu, anh từ chối việc gọi ông là cha vợ cô cũng chẳng lấy làm lạ nhưng lại không thể không buồn.“Anh Hy, chúng ta cũng tỏ ra thân thiết trước mặt ba em nhé. Bác sĩ nói có thể ông ấy sẽ nghe được những gì chúng ta nói. Em không muốn ông lo lắng.”Minh Hy không trả lời, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước nhưng Gia Ái hiểu anh đã đồng ý. Chỉ cần nhìn biểu hiện của anh cô cũng có thể đoán ra được, điều này là dùng thời gian để đánh đổi, phải dùng rất nhiều thời gian Anh quay mặt bước đi, em vẫn ở đây Gia Ái ngồi một mình trước thư viện ngắm những giọt mưa rơi. Cô đánh chân lên xuống liên tục còn miệng thì ngậm một cây kẹo mút. Dáng vẻ hết sức ung dung thoải mái. Gia Ái có mang theo ô nhưng cô lại thích ngồi ở đây, vì về đến nhà cũng chỉ có một mình trong khi cô rất sợ cô đơn. Hơn nữa… anh ấy vẫn chưa đi ngang qua hồ lúc này đã điểm năm giờ hai mươi phút. Có lẽ do trời mưa nên hôm nay anh về trễ. “Nếu vậy thì chờ thêm một lát.” Gia Ái gật đầu tự tán thành. Vậy là cô lại ngồi đó chờ thêm một tiếng nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đó đâu. Những giọt mưa đã ngưng hẳn, sân trường ngày càng vắng. “Có lẽ hôm nay anh ấy không đi học.” Gia Ái thở dài một tiếng rồi bắt đầu đi bộ ra trạm xe không chờ được người nhưng tâm trạng cô vẫn rất tốt. Bởi chuyện này không phải lần đầu và vui vẻ là bản tính xưa nay của Gia Ái. Có điều hôm nay cô không phải thất vọng. Đi gần đến cổng trường, cô đã thấy người mình muốn Ái dừng lại đứng nhìn anh đi qua cười nói với bạn mình. Ánh mắt anh quét đến chỗ cô đứng trong một giây rồi lập tức nhìn đi nơi khác. Đến khi anh đã khuất tầm mắt, cô khẽ nở nụ cười, nhún nhảy bước ra khỏi cổng trường. Gia Ái không hề thấy buồn vì thái độ của anh. Từ trước đến nay Ngô Minh Hy vẫn luôn đối xử với cô như đến nhà, vừa cất cặp sách thì cô đã chạy xuống nhà bếp tìm dì Lan. Dì vốn là quản gia của nhà họ Huỳnh kiêm luôn bảo mẫu của Gia thử mấy món ăn dì Lan chuẩn bị rồi mỉm cười tán thưởng“Dì vẫn là nhất. Món nào cũng ngon. Ngày mai là chủ nhật, con lại được nghỉ lớp học đàn. Dì dạy con học nấu mấy món mới nha!”“Sao con không đi chơi với bạn bè? Cứ rảnh rỗi thì lại đòi học nấu nướng.” Dì Lan ngồi xuống đối diện cô nói.“Họ đều bận cả. Sắp đến kỳ thi rồi mà. Với lại…” Gia Ái tươi cười. “… con phải học để sau này có thể nấu cho anh ấy ăn.”Dì Lan bật cười nhìn cô“Con lúc nào cũng vậy. Hôm nay có gặp cậu Hy không?”“Dạ có. Hình như hôm nay anh ấy đi chơi với bạn, con chờ hết hai tiếng mới thấy anh Hy về. Mà cũng may là con ở lại chờ.” Gia Ái vừa ăn vừa nói.“Cậu ấy có nói chuyện với con không?”Cô lắc đầu“Anh Hy vẫn thích phớt lờ con. Nhưng cũng chẳng sao, con quen rồi!”Nghe vậy nét mặt dì Lan thoáng chút không vui, giọng dì trầm xuống.“Ái! Con thích cậu Hy đến vậy sao?”Gia Ái gật đầu ngay tắp lự, vẫn là nét cười“Thì hai nhà đã hứa sau này sẽ để cho bọn con kết hôn mà. Thích chồng tương lai của mình cũng là lẽ đương nhiên thôi. Dì thấy phải không?”Dì Lan không trả lời, chỉ khẽ buông tiếng thở dài. Cô chủ này từ bé đến lớn đều là do bà chăm sóc. Bà sớm đã xem cô là con gái. Gia Ái tuy sinh ra trong gia đình giàu có nhưng lại vô cùng thiếu thốn tình cảm. Năm Gia Ái bảy tuổi mẹ cô đã bỏ đi theo người đàn ông khác. Cha cô chẳng rõ có phải vì vậy mà rất ít khi về nhà. Một năm mười hai tháng cô gặp cha mình chưa đến năm lần. Lúc nào ông cũng vội vã về rồi vội vã Ái thường hay tươi cười nhưng chỉ cô mới hiểu rõ nỗi cô đơn của bản thân. Bao nhiêu tình cảm cô dồn hết cho Ngô Minh Hy. Cậu ấy là con trai bạn thân của ông chủ. Từ năm Gia Ái được mười tuổi thì hai nhà đã ước hẹn cho cả hai kết hôn. Cậu Hy đó cái gì cũng tốt nhưng lại không hề thích Gia Ái. Lúc nào gặp nhau cậu ta cũng lạnh lùng với cô. Gia Ái chẳng lấy làm phiền, việc gặp cậu mỗi ngày cũng đủ khiến cô vui vẻ. Gia Ái được thừa kế nét đẹp của mẹ mình nhưng lại nhận luôn cả tính lụy tình của chủ vốn rất yêu vợ, ngày cả hai ở bên nhau ông lúc nào cũng chiều chuộng bà ấy. Đến khi cô sinh ra ông chủ đã vui đến nỗi mở tiệc ăn mừng, còn đặt tên cô là Gia Ái để chỉ về gia đình hạnh phúc của mình. Khoảng thời gian đó chỉ cần rảnh rỗi là ông lại ở bên cạnh chăm sóc cô. Nhưng rồi bà chủ lại bỏ ra đi cùng người tình cũ, gia đình sụp đổ, ông chủ trở nên lầm lì ít nói, cũng rất ít khi dành thời gian cho con gái mình. Gia Ái rất hiểu chuyện, cô chưa bao giờ nhõng nhẽo đòi mẹ hay trách cứ cha. Lúc nào cũng là nụ cười tươi sáng trên môi. Có điều như vậy càng đau lòng hơn.“Dì Lan, con ăn xong rồi! Con lên phòng làm bài nha.” Gia Ái nói xong thì bắt đầu đi lên lầu. Ở đây dì Lan nhìn theo chỉ khẽ lắc nói anh Minh Hy sắp ra nước ngoài du học rồi!”“Thật không?”“Sao cậu biết?”“Thì anh trai mình cùng thuộc đội bóng rổ với anh Hy mà! Nghe ảnh nói phải rời đội. Kỳ thi tốt nghiệp cũng không tham gia luôn. Mà…”Giọng nói đó dừng lại đột ngột bởi một tiếng động rất lớn. Gia Ái đang lao ra khỏi phòng học, làm đổ luôn cả chiếc bàn con của mình. Cô chạy một mạch đến lớp của Ngô Minh Hy, chần chừ giây lát thì bước vào. Gia Ái đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, đồng thời cũng thu hút hết những ánh mắt bên trong.“Xin hỏi…” Cô lên tiếng nói với người đang lau bảng đen, cậu ta gật đầu khích lệ ngay lập tức. “… Xin hỏi anh Hy hôm nay có đi học không ạ?”“À! Hy hả? Có, cậu ấy vừa…”“Tìm tôi có việc gì?” Một giọng nói phát ra từ phía sau làm Gia Ái giật mình quay lại.“Em có chuyện muốn hỏi anh.” Cô nhỏ nhẹ trả Minh Hy nhìn cô với chút khó chịu rồi xoay người đi về phía cầu thang vắng người, Gia Ái cũng bắt đầu bước theo.“Có chuyện gì?” Minh Hy hỏi khi cả hai đã khuất tầm mắt của người khác.“Em… em nghe nói anh muốn đi du học. Có đúng không?”“Phải. Nghe được câu trả lời rồi thì về lớp đi!” Anh vừa nói xong đã cất bước quay trở lại phòng Ái vội vàng ngăn anh“Nhưng… nhưng anh đi bao lâu?”“Năm năm.”“Vậy anh du học ở đâu?” Giọng Gia Ái ngày càng Hy bật cười có chút nhạo báng rồi xoay người lại nhìn thẳng vào cô“Sao hả? Đến đi du học cũng muốn đi cùng sao? Sẵn tiện tôi nói luôn. Đừng đến tìm tôi. Bấy nhiêu năm học chung trường cũng đủ rồi!” Anh nói rồi dứt khoát bỏ đi, để mặc Gia Ái đứng đó nhìn theo.“Không sao! Năm năm thôi mà, em có thể chờ!” Gia Ái hít một hơi sâu rồi mỉm cười. Cô đã đợi cha mình suốt mười năm, năm năm thì có là gì. Tác giả Thể loại Truyện Teen, Ngôn TìnhNguồn Gác SáchTrạng thái FullSố chương 54Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Những cảm giác của mối tình đơn phương đau khổ biết chừng nào. Mười năm cô dõi theo anh âm thầm , còn năm năm chờ đợi anh , dành cả nửa đời người ra yêu không hề yêu cô nên một ngày bên cô đồi lại mười lăm ngày xa anh luôn nghĩ rằng mình hận ngày anh ở bên cô được đổi lấy nửa đời cô yêu anh nhưng anh luôn cảm giác anh không có lợi trong truyện sinh ra là công chúa nhưng lại phải sống như phù thủy. Lỗi của em chỉ có một. Chính là yêu anh!Em không muốn làm hoa bạch trà nhưng thứ em có thể chọn chỉ là chờ đợi. Em mong viết nên một câu chuyện cổ tích, nhưng phải làm thế nào để hoàng tử nhận ra tình yêu của phù thủy? Cho dù chỉ là một ngày, vẫn không thể yêu em sao?

không thể yêu em một ngày sao